"Tài xế nói chí phải, trước kia tôi xem nhiều bộ phim kinh dị rùng rợn, tình huống đúng là khi một đám chơi ngu bắt đầu cãi nhau." Nam nhân viên bán hàng cũng đồng ý với suy nghĩ của tài xế.
"Cậu mắng ai là đám chơi ngu? Con mẹ nó mắt cậu bị mù hay gì? Là tôi muốn cãi nhau với hắn ta sao? Rõ ràng là hắn mắng tôi trước! Cậu mắng tôi chơi ngu, chính cậu mới là chơi ngu! Cả nhà cậu chơi ngu!" Nữ quản lý vốn có cảm giác bản thân rất uất ức, vừa bị nhân viên bán hàng nam nói như vậy, cơn giận càng sôi trào.
"Đờ mờ, cô có thể nghe kỹ lời tôi nói hay không...? Tôi nói chính là dám người chơi ngu ở trong phim kinh dị, tôi có nói cô đâu? Tổng giám đốc nói không sai, cô đúng là không có đầu óc! Lời bình thường mà cũng không hiểu!" Nhân viên bán hàng nam cũng nổi giận.
"Mọi người có thể dừng cãi nhau được không? Quỷ đang ở bên cạnh nhìn thì sao! Phải muốn xảy ra chuyện, tai nạn chết người mới chịu dừng? Cho tôi xin đi...! Đã biết đây là cái bẫy, cũng đừng cố nhảy vào...! " Tài xế lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngành khoa học đã làm rất nhiều thí nghiệm, nhốt đủ loại người vào một chỗ, bất kể là học sinh, hay là người trong xã hội, chỉ cần trải qua thời gian nhất định, tất nhiên sẽ có mâu thuẫn, thật đúng là không sai chút nào.
Buổi chiều mọi người vẫn rất hoà thuận, vừa tới khuya, đột nhiên bắt đầu cãi lộn, sau đó liền bùng phát mâu thuẫn.
Nói ra thì mâu thuẫn cũng không phải chỉ diễn ra vài phút.
Lúc tổng giám đốc cùng quản lý đang chơi mạt chược, tổng giám đốc từng nhiều lần chỉ trích nữ quản lý ra bài vớ vẫn, phá hư bài tốt của hắn, mặc dù không có nói rõ, nhưng trong lời nói ám chỉ nữ quản lý ngu dốt.
Quản lý đã sớm có chút bất mãn trong lòng.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân tăng cao cấp độ.
Những người vai quần chúng này đều là tầng chót trong thành phố điện ảnh, ngày bình thường chịu các loại đối xử tệ bạc, tương lai lại nhìn không thấy hy vọng nào, trong lòng vốn tích tụ rất nhiều oán khí cùng uỷ khuất không chỗ phát ra.
Tất cả nguyên nhân gom chung lại, một khắc vừa rồi, hai người đều mượn duyên cớ ngủ chung phòng để bạo phát.
"Không cãi nhau cũng được, kêu hai người bọn họ xin lỗi tôi! Nếu không thì chuyện này không thể cho qua!" Nữ quản lý nghe lời tài xế nói bèn tỉnh táo lại, quyết định tự mình nhường một bước, lạnh lùng đưa ra điều kiện.
"Mẹ nó cô có bệnh công chúa à...? Ai cần cô nhường? Xin lỗi một kẻ ngu đốt! Cô chính là loại não tàn! Tôi nói rồi! người như cô chính là loại bại não! Loại người như cô không chết thì quá oan uổng!" Tổng giám đốc đã tức giận triệt để, hắn đứng bậy dậy giờ tay chỉ thẳng mặt nữ quản lý mắng té tát.
"Tôi thì không nói cô ta chơi ngu, không biết tại sao lại lôi kéo tôi vào, dù sao tôi cũng bó tay với loại này." Nhân viên bán hàng nam cũng làm mặt khó chịu.
"Các người ỷ mình là đàn ông, khi dễ phụ nữ sao?" Nữ quản lý cảm giác mình chủ động nhường nhịn, đối phương vẫn cố ý không tha, được voi đòi hai bà trưng, lời mắng càng khó nghe, trong nháy mắt tâm tình sụp đổ khóc rống lên.
"Hai người các anh đừng mắng nữa, là một người đàn ông, lại đi tranh giành lý lẽ với phụ nữ? hẹp hòi đến thế mà không sợ mất mặt ư!" Kế toán vội vàng bước ra khuyên can.
"Vậy thì phải xem là người nào! Loại người như cô ta chính là thích ăn chửi! Không chỉ thích bị chửi, còn thèm đòn! Nếu không phải ở đây, lão tử đã sớm tát cho vỡ mồm." Tổng giám đốc thấy kế toán khuyên can còn tức thêm.
Nữ quản lý nghe thấy lời tổng giám đốc nói, đột nhiên đứng bật dậy, đột nhiên đẩy bàn mạc chược xích tới.
"Tôi cảnh cáo cô! Cô càng ngày càng quá đáng...! " Tổng giám đốc ngồi ở đối diện nàng, bị nàng xô bàn mạc chược đổ vào người, vội vàng đứng dậy lui về sau hai bước.
Nữ quản lý sầm mặt liếc tổng giám đốc một cái, hai tay đột nhiên dùng sức, hất đổ bàn mạc chược.
Tổng giám đốc lại càng hoảng sợ, vội vàng lui ra sau một bước, thiếu chút nữa ngón chân đã bị đập trúng.
"Các người thấy rõ chưa! Là con tiện nhân kia tấn công tôi trước...! " Tổng giám đốc la làng trước mặt mọi người.
"Công kích anh thì sao? Tức giận à...? cho anh tức chết!" Nữ quản lý đốp chát với tổng giám đốc.
"Con đĩ chó này có dừng tay không? Thực cho rằng tao không dám đánh mày chắc...?" Tổng giám đốc giận dữ, vọt tới trước mặt nữ quản lý, giơ tay lên định tát.
"Đánh...! đánh vào đây nè! Không đánh thì anh chính là con rùa đen!" Nữ quản lý nâng mặt không chút yếu thế.
"Đừng xúc động......" Những người khác vội vàng ùa ra ngăn cản tổng giám đốc.
"Con rùa đen!" Nữ quản lý tiếp tục mắng.
"Đậu xanh rau má! Tôi gặp phải loại người rác rưởi gì thế này...? " Tổng giám đốc tức giận đến mức xông tới bàn mạc chược đấm đá túi bụi.
"Anh mới là rác rưởi! Cả nhà anh đều là rác rưởi! " Nữ quản lý không yếu thế chút nào.
Tài xế nhìn thấy cảnh này, lắc đầu nguầy nguậy.
Trước kia hắn xem phim kinh dị, cảm thấy biên kịch và đạo diễn rất ngu ngốc, dưới tình huống biết rõ có nguy hiểm, tại sao nhân vật trong phim còn cố tình cãi vã các loại, sau đó liền xảy ra chuyện.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy, chính là loại chuyện nhỏ nhặt thảo luận không thống nhất, cuối cùng lại gây chuyện lớn tới vậy, nếu như không phải hạn chế quy tắc, rất có thể hai người này đã sắn tay áo đánh nhau.
Hắn ở bên cạnh cố gắng nhắc nhở, nhưng mà không có tác dụng.
Mỗi người chỉ đứng ở trên lập trường của mình, tuyệt sẽ không quan tâm cảm thụ của người khác.
Kẻ sai cũng là người khác, dù sao bản thân chính là người bị hại.
Dưới loại tình huống này, gặp nạn trong đêm, cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Bất quá, mặc dù tổng giám đốc cùng nữ quản lý gây chuyện, nhưng tựa hồ hai người cũng không ngốc.
Không có ai tức giận đến mức vung tay, một mình chạy tới nơi vắng vẻ, hoặc là tự mình nhốt trong phòng các loại.
Gây chuyện thì gây chuyện, đều vẫn đứng chung với đám đông.
Sau đó, dưới sự khuyên giải của mọi người, tình cảnh dần dần yên tĩnh trở lại.
Về phần vấn đề ngủ ra sao, cuối cùng mọi người thảo luận nên bỏ phiếu, số ít làm theo số đông.
Ý kiến của tổng giám đốc ý, cuối cùng đã chiếm 6 phiếu đồng thuận.
Chỉ có nữ quản lý cùng nữ kế toán phủ quyết, những người khác đều ủng hộ tổng giám đốc.
Đạo lý rất dễ hiểu, loại phim kịnh dị này, càng nhiều người tụ ở chung một chỗ thì càng an toàn, chia thành hai nhóm người, nhất định mạo hiểm sẽ tăng gấp đôi.
"Hừ! Nếu có người chơi ngu không muốn, có thể tự mình tìm một chỗ ngủ, không ai cản đâu!" Tổng giám đốc cảm thấy rất thoả mãn với kết quả này.
"Tôi không lên tiếng, anh vẫn còn muốn khơi mào tranh chấp đúng không?" Nữ quản lý lại nổi điên.
"Tôi nói cô sao? Cô tự nhận mình là loại chơi ngu?" Tổng giám đốc tiếp tục mắng.
Mọi người lại vội vàng tách hai người ra.
Mặc dù nữ quản lý phản đối ý kiến tổng giám đốc, nhưng sau khi phần lớn mọi người quyết định ở chung phòng, nàng cũng không có ngốc đến mức đi cùng kế toán ở chung phòng, mặc dù lòng không muốn, nhưng vẫn yên lặng làm theo số đông.
Sau khi cùng đi vệ sinh, bốn cô gái ngủ trước, bốn gã đàn ông gác đêm.