"Tôi nhớ ngày học thứ tư Lưu lão sư có giảng, loại quả này rất giống quả hồng, có thể ăn được, nhưng phải hái xuống để vài ngày, đợi nó chuyển sang màu vàng mới được ăn. Còn loại màu xanh như thế này có độc nhẹ, nếu ăn trực tiếp sẽ gây tê liệt thần kinh trung ương, khiến toàn thân cứng đờ."
Đường Tử Trần nhìn cây ăn quả nói.
Mắt Trần Nghiệp sáng lên.
Hồi đó Lưu lão sư quả thực có giới thiệu rất nhiều loại quả trong bí cảnh, ít nhất cũng phải có đến cả trăm loại, người bình thường căn bản không thể nào nhớ hết được.
Vậy mà Đường Tử Trần vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy.
Quả nhiên là học bá, trí nhớ thật tốt.
Trần Nghiệp bỗng nhiên cảm thấy, lập nhóm với Đường muội muội, lần này không lỗ.
"Để tôi hái một ít."
Hắn chủ động làm việc.
Dù sao ban nãy Đường lớp trưởng đã nói rồi, phân công rõ ràng, việc hái quả, vừa hay thuộc về hắn.
Cây ăn quả không cao.
Trần Nghiệp không cần trèo lên, chỉ cần dựa vào lợi thế chiều cao là có thể dễ dàng hái được quả.
Vừa mới hái được nửa túi.
Đường Tử Trần đang nhìn Trần Nghiệp làm việc, bỗng nhiên tai khẽ động, vội vàng nói: "Trần Nghiệp, dừng lại, có động tĩnh!"
Thuộc tính tinh thần của cô nàng này rất cao, gần 20 điểm, gần như gấp đôi người thường.
Mà thuộc tính tinh thần cao, đồng nghĩa với việc ngũ quan của nàng nhạy bén hơn người khác, một chút gió thổi cỏ lay, đều có thể nghe thấy.
Trần Nghiệp khựng lại, lập tức dừng tay, đi đến sau lưng Đường Tử Trần.
Lúc này hai tay Đường Tử Trần nắm chặt phi tiêu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ cảnh giác, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước bên trái.
Đối với việc Trần Nghiệp, một nam nhân to lớn lại trốn sau lưng mình...
Nàng không có ý kiến gì.
Một lát sau.
Có hai bóng người, xuất hiện trong tầm mắt của Trần Nghiệp.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Nghiệp càng thêm cảm thấy, lập nhóm với Đường Tử Trần rất tốt.
Sự cảnh giác của cô nàng này, rất thích hợp với nơi như bí cảnh.
…
Hai người đột nhiên đến đây là hai thanh niên.
Hẳn là giống với Trần Nghiệp và Đường Tử Trần, đều là tân sinh khóa này.
Chỉ có điều, hai người này một người da đen như than, một người tóc vàng mắt xanh, đều là người nước ngoài.
Trong lòng Trần Nghiệp khẽ động.
Có thể gặp được người nước ngoài ở đây, chứng tỏ địa điểm dịch chuyển vào bí cảnh, quá mức ngẫu nhiên.
Hoàn toàn là dịch chuyển loạn xạ.
Cũng không biết, bí cảnh số 1 rốt cuộc lớn đến mức nào?
Lúc này.
Trần Nghiệp và Đường Tử Trần nấp sau một gốc cây to.
Thân cây rộng lớn, cộng thêm một số cây tầm gửi bên cạnh, vừa vặn che khuất thân hình của hai người.
Ít nhất, hai tên Tây Dương đến đây cũng không phát hiện ra Trần Nghiệp và Đường Tử Trần.
Chẳng mấy chốc.
Một trong hai người, tên da đen phát hiện ra cây ăn quả, lập tức xông đến, lải nhải nói gì đó với đồng bọn.
Trình độ tiếng Anh của Trần Nghiệp không tốt lắm, cộng thêm việc anh bạn da đen này nói quá nhanh, khiến hắn một chữ cũng không nghe rõ...
Không nghe rõ cũng không sao.
Cứ tiếp tục xem kịch là được.
Anh bạn da đen kia hái một quả màu xanh xuống, không nói hai lời liền nhét vào miệng, nhai ngấu nghiến.
Quả nhiên, người nước ngoài ít là có lý do.
Trần Nghiệp nghi ngờ tên này không biết có phải não bị thiếu dây thần kinh hay không, thứ này mà cũng dám ăn trực tiếp...
Anh bạn da đen ba miếng hai ngụm, đã xử lý xong một quả, đồng thời còn giơ ngón cái với đồng bọn.
Ý là thứ này ăn được.
Vị cũng không tệ.
Còn tên bạn đồng hành da trắng của anh ta thì cẩn thận hơn nhiều, không hành động thiếu suy nghĩ, mà chỉ quan sát phản ứng của đồng bọn.
Một lát sau.
Anh bạn da đen đã ăn liền bốn năm quả, trên gương mặt đen bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Nhìn bộ dạng này của anh ta, là biết trúng độc rồi.
Anh bạn da đen lập tức ném quả trên tay xuống, nửa quỳ trên mặt đất, cho một tay vào miệng, dùng sức ấn lưỡi móc họng. Muốn dùng cách này, để ép những quả đã ăn vào bụng, nôn ra ngoài.
Người bạn đồng hành của anh ta cũng lo lắng chạy tới hỗ trợ, vỗ lưng cho anh ta.
Hai người loay hoay một hồi.
Anh bạn da đen rốt cuộc cũng nôn ra được một ít thịt quả.
Đồng thời còn nôn ra một ngụm máu lẫn đờm.
Chắc là do cổ họng bị anh ta móc rách rồi.
Mặc dù vậy, anh bạn da đen trông vẫn rất khó chịu, nằm bẹp trên mặt đất không dậy nổi.
Trần Nghiệp thấy vậy.
Có hơi muốn ném chỗ quả vừa hái được đi...
Đúng lúc này.
Một trận gió âm u thổi qua.
Bốn người có mặt tại đây, đều có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo.