Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 22: Ác mộng

Chương 22: Ác mộng

Hình ảnh những chiếc bánh gato cao tầng phủ kem tươi béo ngậy trôi bồng bềnh trước mắt như đang mời gọi, thúc giục bước chân Đường Tư Kỳ nhanh lên, hối hả nữa lên…

Đường Tư Kỳ hồ hởi tăng tốc, hy vọng có thể nhanh chóng vượt qua Đường đại ca để còn về nhà đi ngủ.

Vừa cắm đầu cắm cổ bước vừa canh me bảng thành tích trên WeChat, Đường Tư Kỳ phát hiện tình huống có chút không đúng.

Tuy rằng khoảng cách giữa hai ba con càng lúc càng thu hẹp nhưng hình như anh Đường đại ca cũng không có ý định dừng lại thì phải.

Một tia nghi hoặc bất chợt xẹt ngang, chẳng lẽ Đường đại ca giận dỗi nên phen này quyết hơn thua cùng con gái?!

Đường Tư Kỳ lập tức điều chỉnh chiến lược, cô ngắt kết nối Internet trên di động rồi tiếp tục bước đi thật nhanh.

Thông thường, đúng 10 giờ 30 phút, WeChat sẽ dừng hình ảnh để tiến hành sắp xếp thứ hạng. Trong khoảng thời gian từ giờ tới lúc đó, nếu ba thấy số bước chân của cô không tăng thì sẽ ngoan ngoãn quay về nhà đi ngủ.

Chắc mẩm với kế hoạch đề ra, Đường Tư Kỳ tiếp tục cần mẫn đếm bước. Chẳng bao lâu sau cô đã đạt 25.000 bước, theo lý mà nói thì con số này quá chắc chân hạng nhất rồi nhưng đối thủ cạnh tranh là anh Đường đại ca, tuyệt đối không thể lơ là được. Ấy vậy nên Đường Tư Kỳ vẫn cắn răng đi tiếp.

Đợi tới đúng 10 giờ 25 phút, Đường Tư Kỳ mở bảng số liệu lên kiểm tra. Quả nhiên, số bước chân của ba đã ngừng lại ở 24.000, còn của cô là 26.000, vững vàng đứng ở vị trí số 1.

Cuối cùng thì cũng chốt kết quả ngày hôm nay, Đường Tư Kỳ mệt đến độ muốn rụng luôn hai cẳng chân.

Cô ngồi bệt xuống vệ đường, ngửa cổ lên trời than thầm. Cuộc sống này thực sự gian nan quá đi! Người ta đấu đông đấu tây, còn mình thì đấu với cha ruột. Đúng là không cái khổ nào giống cái khổ nào!

Ngồi một lát cho đỡ mệt, Đường Tư Kỳ đứng dậy tìm đường về nhà. Hiện cô đang ở gần Bến Thượng Hải, cách nhà không quá xa nhưng giờ này xe buýt đã nghỉ hết rồi, chỉ còn cách cuốc bộ về nhà thôi.

À suýt nữa thì quên, Bến Thượng Hải chẳng phải cũng là một địa danh rất nổi tiếng sao?!

Còn nhớ hồi đầu mới chân ướt chân ráo lên Thượng Hải học đại học, hết thảy mọi thứ đều xa lạ mới mẻ. Tuy là một trạch nữ ngại ra đường nhưng cô vẫn phải mò tới Bến Thượng Hải và đường Nam Kinh. Như vậy là đủ biết hai điểm này nổi tiếng cỡ nào rồi!

Có thể nói, Bến Thượng Hải là một trong những biểu tượng tiêu biểu của thành phố Thượng Hải. Nó thậm chí còn được đưa vào thơ ca, điện ảnh và âm nhạc của Trung Quốc. Nơi đây không chỉ ghi dấu ấn thăng trầm của lịch sử mà còn mang giá trị văn hoá sâu sắc.

Bến Thượng Hải là điểm đến thu hút rất nhiều khách du lịch trong và ngoài nước. Vậy thì khả năng cao phải xếp hạng A++ cũng nên. Đường Tư Kỳ thấp thỏm nhấn nút Check-in.

[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Bến Thượng Hải”. Xếp hạng: C. Khen thưởng: +5 giờ sinh mệnh, +20 đồng vàng. Bảo khố: 132 đồng vàng. Thọ mệnh: 43 giờ đồng hồ.]

Nhận thông báo mà Đường Tư Kỳ đứng ngẩn tò te. Ủa ủa, cái gì vậy? Danh lam thắng cảnh nổi tiếng cấp thế giới mà xếp hạng C thôi á? Hình như hệ thống xét duyệt hơi tuỳ tiện thì phải.

Từ Bến Thượng Hải vòng ra đường Nam Kinh cũng khá gần, dù sao cũng cùng trên trục đường về nhà thế nên Đường Tư Kỳ tiện thể Check-in luôn.

Nếu không thể lấy hạng A thì hạng B, hạng C cũng được. Miễn sao gia tăng thêm thọ mệnh và đồng vàng là ok hết. Gặp hôm nào siêu giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ thì 20 đồng vàng cũng đủ mua một bữa ngon.

Rất nhanh Đường Tư Kỳ đã tới Nam Kinh, phố đi bộ sầm uất và nhộn nhịp nhất Thượng Hải, được mệnh danh là “Trung Hoa đệ nhất lộ”.

Phố Nam Kinh là một đại lộ nằm ở trung tâm Thượng Hải, chỉ dài 5,5km nhưng rộng thênh thang. Đây là một trong những khu mua sắm sầm uất nhất trong thành phố, có bề dày lịch sử kéo dài suốt hơn 100 năm. Sự kết hợp hài hòa giữa các cửa hàng bách hóa cao ngất cùng những tòa nhà từ thời thuộc địa nằm kế bên nhau mang lại nét quyến rũ riêng biệt cho khu vực.

Đến đây, du khách sẽ tận mắt chứng kiến sự xa hoa, giàu có của tầng lớp thượng lưu Trung Quốc. Có thể nói, Nam Kinh là con đường tập trung tất cả những cái “nhất” của đất nước này. Đến với phố Nam Kinh, du khách sẽ được trải nghiệm nhịp sống tràn đầy năng lượng trên con phố thương mại nổi tiếng nhất Thượng Hải, cùng khu mua sắm dành cho người đi bộ với hàng loạt mặt hàng từ truyền thống tới hiện đại. Mọi người có thể dễ dàng bắt gặp đủ mọi thương hiệu cao cấp, từ chuỗi đồ ăn nhanh quốc tế cho tới các cửa hàng kinh doanh lụa là, gấm vóc và ngọc bích. Với những ai yêu thích mua sắm khi đặt chân đến phố Nam Kinh đều bị chinh phục tuyệt đối, bởi có thể thoả thích ngắm nhìn và tậu về những món đồ hợp với ý mình nhất.

Đường Tư Kỳ đứng giữa phố, tự tin nhấn nút Check-in, nào ngờ thông báo hiện ra khiến cô tan nát cõi lòng

[ Xin lỗi người chơi, mỗi ngày chỉ có hai cơ hội xếp hạng A. Chỉ tiêu ngày hôm nay của bạn đã hết.]

Ồ, sao không nói sớm, hoá ra còn hạn chế chỉ tiêu, hơn nữa nếu thứ hạng quá thấp sẽ rất có khả năng bị trừ đồng vàng và thời gian thọ mệnh. Biết vậy không lặn lội mò tới tận đây. Đường Tư Kỳ tiếc nuối lê bước về nhà.

Nhưng không sao, dù gì hôm nay cũng thu hoạch được kha khá. Hiện cô có tổng cộng 43 giờ thọ mệnh. Nói cách khác, nếu ngày mai cô ở lỳ trong nhà không làm gì hết thì cũng không sợ nguy hiểm tính mạng.

Đường Tư Kỳ đánh răng rửa mặt rồi chui vào chăn, thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

Rất tiếc nửa đêm cô gặp ác mộng. Cô mơ thấy Đường đại ca phát động bạn bè thân thích tham gia hoạt động tản bộ nâng cao sức khoẻ. Các ông già bà cả vừa rảnh rỗi lại vừa hăng máu, ai cũng đi hơn ba mươi ngàn bước khiến Đường Tư Kỳ sợ toát mồ hôi hột, trời chưa sáng đã bàng hoàng choàng tỉnh.

“Hết cả hồn, may quá chỉ là mơ thôi! Bất quá không trốn ở nhà được rồi, bắt buộc phải ra ngoài đi bộ để duy trì thứ hạng, chứ không thôi thua anh Đường đại ca mất!” Đường Tư Kỳ bưng hai quầng mắt thâm đen vào toilet đánh răng rửa mặt.

Cô thẫn thờ thầm nghĩ, nếu có thể kéo chặn toàn bộ danh sách những người đi nhiều trên WeChat thì tốt quá.

Ấy, bậy rồi, chặn số Đường đại ca thì chỉ có chết chắc. Đường Tư Kỳ rùng mình, vội vàng gạt phắt suy nghĩ điên rồ ra khỏi đầu.

Cùng lúc này, ở một căn nhà nhỏ cách Thượng Hải mấy trăm cây số, Đường Duệ Thanh mới rời giường đón bình minh, rất yêu đời vừa huýt sáo vừa mở di động ra kiểm tra.

Kết quả quá bất ngờ khiến Đường đại ca choáng váng mất vài giây. Rõ ràng hôm qua trước khi tắt điện thoại đi ngủ mình xếp hạng nhất cơ mà nhỉ, thế quái nào hôm nay lại thua Tư Kỳ tận hai ngàn bước?!

“Sáng sớm tinh mơ ngồi ngẩn ra ở đó làm gì đấy? Mau vào giúp tôi bưng màn thầu ra nhanh lên”, mẹ Đường Tư Kỳ từ trong bếp gọi vọng ra.

Đường Duệ Thanh nào dám chậm trễ: “Đây đây, tới liền tới liền.”

Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng cái mặt khó chịu nhăn đùm như khỉ ăn ớt. Không được, hôm nay nhất quyết phải giành lại danh dự. Hôm nọ ba thằng Tiểu Mã dưới lầu mới khoe cái vòng tay sức khoẻ, vừa có thể đo nhịp tim lại vừa đếm được số bước chân, quan trọng là đeo ở trên tay, nhẹ nhàng tiện dụng hơn điện thoại di động nhiều. Lát phải xuống hỏi lại cho kỹ mới được, nếu giá cả hợp lý thì sắm liền một chiếc để tính bước chân cho chuẩn xác. Nhất định không thể để thua con nhóc Tư Kỳ được!

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Tư Kỳ hắt hơi một cái rõ to. Cô xoa xoa cánh mũi, mới sáng ngày ra đã ai nhớ đến mình thế nhỉ?!

Đúng lúc này Lạc Tuấn Bảo cắp cặp sách đi ngang qua, thấy vậy liền thương tình nhắc nhở: “Đường Tư Kỳ, con đi học đây, nếu dì bị cảm thì ăn sáng rồi uống thuốc đi. Đừng sợ đắng không chịu uống thuốc là bệnh càng lúc càng nặng đấy.”

Đường Tư Kỳ phất tay: “Dì có bị cảm đâu…à đúng rồi Tuấn Bảo, con có biết ở Thượng Hải chỗ nào bán đồ ăn vặt ngon ngon không, đám bạn nhà trẻ có từng giới thiệu cho con chỗ nào không?”

Lạc Tuấn Bảo chán nản nhìn trời, đám nhóc ở nhà trẻ chỉ ăn với ẻ thôi còn chưa xong, biết cái gì mà giới thiệu?!

“Con không biết đâu dì, nhưng con có thể giúp dì hỏi thăm. Hay là dì tự lên mạng tìm đi, ở trên đấy đầy mà.”

Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: “Ừ ha, ý kiến hay!”

Thế mà cô không nghĩ ra, có thể lên mạng tìm đọc những bài Review ẩm thực của các Food Blogger (1). Đường Tư Kỳ cười tíu tít ôm chầm lấy cái điện thoại, chúi mũi bấm bấm gõ gõ.

Lạc Tuấn Bảo chắp tay sau đít, bất đắc dĩ lắc đầu. Bà dì này kỳ ghê, chuyện đơn giản vậy mà cũng không nghĩ ra. Chẳng biết bao năm qua Đường Tư Kỳ sống ra sao, lớn lên như nào nữa!

(1)Food Blogger có thể là những chuyên gia ẩm thực, KOL hay những người làm việc ở các food review. Bằng việc cung cấp cho họ các bữa ăn miễn phí và cung cấp trải nghiệm dịch vụ độc đáo, họ sẽ đưa ra những đánh giá tích cực cho nhà hàng, viết bài đăng lên các diễn đàn, các cộng đồng liên quan đến lĩnh vực FB.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch