Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chu Du Cùng Hệ Thống

Chương 7: Ở nhà cũng chẳng rảnh!

Chương 7: Ở nhà cũng chẳng rảnh!

Lòng trùng hẳn xuống, cuối cùng điều Đường Tư Kỳ lo lắng nhất cũng đã xảy ra.

Tất cả cũng tại buổi chiều cô mê coi phim, không tranh thủ thời gian hoàn thiện nốt bản thảo, giờ khách yêu cầu huỷ cũng là hợp tình hợp lý thôi, trách ai được!

Chỉ là Đường Tư Kỳ không đành lòng từ bỏ, dù sao thì đây cũng là đơn hàng chính thức đầu tiên có kí kết hợp đồng đàng hoàng. Tuy rằng cô chưa làm hoàn chỉnh nhưng cũng đã tốn công tốn sức, bỏ ra biết bao thời gian để nghiên cứu, lên bố cục, đi nét, tô màu.

Nghĩ vậy, cô liền nhắn tin năn nỉ khách: “Xin chào ông Trương, hay là ông xem thế này có được không. Ông cho tôi thêm một ngày nữa, ngày mai tôi nhất định sẽ gửi bản phác thảo cho ông duyệt. Sau đó tôi sẽ cố gắng tăng ca hoàn thành tác phẩm sớm nhất có thể.”

Rất tiếc chỉ nhận về được lời từ chối: “Tốc độ của cô thực sự là quá chậm. Tôi đã cho cô thêm một ngày rồi còn gì. Tôi không thể đợi được nữa, cô thông cảm. Lần sau có đơn khác tôi lại kiếm cô.”

Đường Tư Kỳ thở dài, chuyển trả lại 20 đồng đặt cọc cho khách.

Mới đơn hàng đầu tiên đã trục trặc không thông, Đường Tư Kỳ chán chường vô cùng. Cô chẳng thiết ăn uống, nằm dài trên giường chơi Vương Giả Vinh Diệu (1). Ván thứ hai đang cầm Lý Bạch càn quét những bãi quái rừng thì điện thoại nhảy ra thông báo mới

[ Chúc mừng bạn, bài đăng trên mạng xã hội của bạn đã đạt tổng cộng 3 lượt thích, 2 lượt chia sẻ và 5 lượt bình luận. Hệ thống khen thưởng +10 đồng tiền vàng. Bảo khố hiện có 50 đồng tiền vàng. Xin hỏi bạn có muốn sử dụng 50 đồng tiền vàng để kích hoạt chức năng Review. Sau khi chức năng Review được bật, mỗi lần bạn hoàn thành nhiệm vụ Check-in, hệ thống sẽ dựa vào số lượng tương tác của khán giả để tiến hành khen thưởng tiền vàng.]

Thấy hai chữ “khen thưởng” là thấy hấp dẫn rồi đấy, Đường Tư Kỳ chẳng còn tâm tư đâu mà đánh với chả đấm, cô nhanh chóng kết thúc trận đấu, thoát khỏi trò chơi để nghiên cứu cẩn thận hơn.

Ồ, coi bộ chức năng Review này không tồi nha!

Có nghĩa là sau mỗi lần Check-in ở một địa điểm nào đó, chỉ cần cô đăng bài lên mạng xã hội giới thiệu cho càng nhiều người biết thì cô sẽ thu được càng nhiều đồng vàng.

Hiện giờ đang nghèo rớt mồng tơi, có đồng vàng là đổi được đồ ăn thức uống, vậy cũng tương đương với nhân dân tệ rồi. Thế thì quất thôi còn chần chờ gì nữa! Đường Tư Kỳ không chút do dự, lập tức nhấn đồng ý.

[ Chúc mừng bạn đã kích hoạt chức năng Review. Bảo khố hiện còn 0 đồng vàng. Hãy đăng thông tin của quán mì Bà lão lên các nền tảng mạng xã hội khác nhau để nhiều người cùng biết. 20 tiếng sau, hệ thống sẽ đếm tổng lượng truy cập và quy đổi thành đồng vàng.]

Đường Tư Kỳ lại thở dài thườn thượt. Tiếc quá, ban nãy đi vội cô cũng chẳng nhớ để chụp một tấm hình hay quay một đoạn video ngắn. Giờ lấy gì để đăng đây?

Mà hôm nay vì để tìm quán mì bà Trần, cô đã đi cả thảy 15000 bước, bằng tổng số bước chân bình thường cô đi cả tháng trời, thế nên bây giờ tay chân rã rời, mệt không thở nổi. Buông điện thoại một cái là Đường Tư Kỳ ngáy tít thò lò. Cũng phải mấy tháng rồi mới có một hôm cô ngủ sớm như vậy.

Nghỉ ngơi đủ giấc, đầu óc cũng tỉnh táo minh mẫn hơn. Sáng hôm sau vừa mở mắt là Đường Tư Kỳ nghĩ ngay đến một phương pháp không thể hoàn mỹ hơn.

Đó chính là vẽ tranh!

Vì ban ngày bà Trần phải ở nhà chăm sóc ông Trần, đến tối mới ra bán quán. Nếu đợi đến lúc ấy mới chạy ra chụp choẹt rồi về chỉnh sửa đăng bài thì phí thời gian quá.

Mà đăng bài không có hình minh hoạ sẽ không thu hút được nhiều người xem.

Trong khi đó sở trưởng của cô là hội hoạ, gì chứ cô mà vẽ thì đảm bảo sắc nét và sống động không thua gì ảnh chụp.

Phương án này quá ổn áp, Đường Tư Kỳ phấn khích ngồi bật dậy, tinh thần phấn chấn bừng bừng, khác hẳn thái độ uể oải, rề rà thường ngày.

Mọi khi, để hoàn thành một bức tranh cô phải cần ít nhất ba ngày. Không phải vì cô vẽ chậm mà bởi cái tật ưa trì hoãn lại hay mất tập trung. Cứ vẽ được vài nét là lại ngó nghiêng mạng xã hội, sa đà vào phim ảnh rồi bắn game.

Nhưng hôm nay thì khác, động lực to bự ngay trước mắt, muốn trì hoãn cũng khó. Đường Tư Kỳ mở Cửa Hàng Vật Phẩm, kéo xuống xem từ dưới lên.

Danh sách lấp lánh hiện lên khơi dậy sở thích mua sắm của cô nàng, 5 cân sườn heo thượng hạng: 10 đồng vàng, 5 cân cánh gà: 10 đồng vàng, thậm chí 5 cân tôm hùm đất xào cay cũng chỉ có 10 đồng vàng.

Hai mắt Đường Tư Kỳ sáng rực, muốn, cô muốn tất, thứ gì cũng muốn!

Do tình cảnh túng quẫn nên phần lớn thời gian cô toàn ăn ké Từ Thiên Ngưng. Mà chị ấy cũng chẳng khá giả hơn là bao nên chi tiêu đặc biệt tiết kiệm. Có những ngày buôn bán chậm, chỉ có thể xào mấy món chay ăn cùng cơm trắng. Giờ nếu có thể kiếm đồng vàng đổi thức ăn là giúp được chị ấy phần nào rồi.

Cái nghèo cái đói nó đuổi sát đít, Đường Tư Kỳ vội vàng nhảy khỏi giường, nhanh nhanh chóng chóng đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn, mở máy tính, bắt tay vào việc.

Rất ít khi cô tiến vào trạng thái chuyên chú như lúc này.

Tiếng gõ cửa vang lên, Đường Tư Kỳ cũng không để ý.

Một cánh tay bé xíu tròn lẳn với lên vặn nắm cửa, tiếp theo đó là một thân ảnh bé xíu, lũn ca lũn cũn bưng cái khay tiến vào.

Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn cau lại: “Đường Tư Kỳ…”

Đang định quở trách như mọi ngày thì Lạc Tuấn Bảo chợt ngưng bặt, bởi đập vào mắt cu cậu là cửa sổ đồ hoạ chứ không phải phim hoạt hình như mọi ngày.

“Haizzz” Nhóc con tiếp tục thở dài nghĩ thầm, dậy rồi mà không chịu ra ngoài ăn sáng, bắt người ta phải nhọc lòng mang tận vào đây.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Tuấn Bảo quyết định không quấy rầy bà dì làm việc. Cậu nhóc nhẹ nhàng đặt khay bánh bột chiên trứng gà xuống bàn, rồi nhảy phốc lên giường, nghiêng đầu nhìn theo từng nét vẽ của Đường Tư Kỳ.

Phác thảo bố cục rồi đến đi nét, Đường Tư Kỳ cặm cụi miệt mài không ngừng nghỉ. Tận tới khi xong hết, cô mới buông chuột, đưa tay qua đầu làm vài động tác giãn cơ.

Đang uốn éo vặn vẹo thì chợt phát hiện Lạc Tuấn Bảo đang ngồi chống cằm phía sau lưng, Đường Tư Kỳ giật bắn mình: “Ôi giời ơi, vào từ khi nào thế?”

Nhìn bộ dạng của nó không khác gì ông cụ, trông đến là phát ghét, Đường Tư Kỳ liền nhào qua, vò vò đầu nó rồi nhanh như chớp rụt tay lại, ngửa cổ cười hềnh hệch.

Lạc Tuấn Bảo cực ghét cái trò này, thằng bé bực bội sửa sang lại đầu tóc rồi dẩu mỏ nói: “Mẹ chiên bánh trứng, dì tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”

Dứt lời nó nhảy phốc xuống giường, trước khi ra khỏi phòng còn để lại một câu: “Dì vẽ cũng được, chỉ là đường đi nét có đôi chỗ hơi run.”

Đường Tư Kỳ: “….”

Trời má, nó còn biết cả cái này nữa hả?

Đường Tư Kỳ bốc miếng bánh bỏ vào họng nhai ngấu nghiến. Bánh được chiên vàng ruộm, bên ngoài giòn xốp, bên trong dẻo mềm, dậy mùi béo ngậy của trứng gà tươi, phải nói là ngon bá cháy bọ chét! Tay nghề của Từ Thiên Ngưng mà không mở tiệm ăn vặt thì đúng là phí của giời!

Cô vừa nhai nhóp nhép vừa chỉnh sửa lại bức tranh. Đúng là có đôi chỗ hơi mờ và hơi run thật.

Nhóc con này, mới học có tí da lông mà đã bày đặt nhận xét rồi.

Mà công nhận nó nói không sai, trước đây cũng có vài lần cô bị biên tập từ chối bản thảo. Nhưng họ góp ý tế nhị hơn, nhắc khéo cô nên luyện lại các kỹ năng cơ bản.

Thật ra thì cô cũng biết điều đó và cũng đã cho nó vào danh sách nhắc nhở rồi đấy chứ, chẳng qua mỗi lần định luyện tập thì lại có quá trời việc nhảy vào.

Cái này không thể trách cô được. Đừng tưởng trạch nữ ở nhà là rảnh rỗi, cô bận lắm, đến thời gian ngủ còn chẳng có nữa là. Này nhé ngoài luyện phim thì cô còn có sở thích đọc tiểu thuyết mạng, đợt nào dư dả tí thì nạp tiền đẩy Kim Phiếu, donate ủng hộ tác giả ra chương nhanh hơn. Đấy, cứ quay cuồng như thế thì lấy đâu ra thời gian mà rèn luyện kỹ năng cơ bản?!

Chú thích: (1)Vương giả vinh diệu là tựa game MOBA tiền thân của Liên Quân Mobile được phát hành ở một số thị trường nhất định như Trung Quốc với Hàn Quốc (Tên quốc tế là King of Glory hoặc Honor of Kings). Tựa game này và Liên Quân Mobile của Việt Nam đều là những tựa game Moba đình đám thuộc quyền sở hữu của Tencent Games.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch