Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân

Chương 20: Linh Thú Trấn Sơn Trong Truyền Thuyết

Chương 20: Linh Thú Trấn Sơn Trong Truyền Thuyết
Còn về phần người thứ ba thì quả thật đáng sợ, biệt danh "Vong Linh Kỵ Sĩ" của hắn nói ra sợ là sẽ dọa sợ bọn họ.

Bất quá, Diệp Phong chỉ là ở trong lòng mắng thầm.

Hắn hắng giọng một tiếng, nói: "Những chuyện này giữ lại sau này hãy nói. Việc cấp bách là xác định tiểu bạch hồ có ác ý với chúng ta hay không. Nếu không có thì có thể giữ nó lại."

Một Yêu Binh hạ đẳng, tương đương với Luyện Khí cảnh tam trọng.

Giữ lại trong môn phái, cũng có thể bồi dưỡng thành linh thú trấn sơn, chỉ là không biết hệ thống có chức năng này hay không.

Diệp Phong thầm nghĩ.

"Đinh! Chúc mừng túc chủ đã phát hiện một tính năng mới. Ngài thân là chưởng môn, có thể thành lập "Linh Thú Các" cho môn phái, nhưng vì đang trong thời kỳ khảo hạch, Linh Thú Các tạm thời không thể mở ra."

Diệp Phong khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, cái hệ thống chó má này luôn luôn xuất hiện một cách đột ngột, e rằng là muốn hù chết vị túc chủ này của hắn, tiện thể tìm kiếm chủ nhân tiếp theo, rồi lại tiếp tục hù chết người khác chăng?

"Linh Thú Các còn chưa mở ra, vậy trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ trong thời kỳ khảo hạch đã."

Diệp Phong lập kế hoạch như vậy.

Lúc này, Lý Kiều Kiều đã bế tiểu bạch hồ lên. Nó mở đôi mắt to tròn long lanh, đánh giá những người xung quanh.

Sau đó, nó lại ngủ thiếp đi mất.

"Ồ! Dường như nó không sợ người lạ."

Diệp Phong bắt đầu kinh ngạc.

"Nếu tiểu bạch hồ thật sự là con trai của con lão bạch hồ mà lão chưởng môn đã cứu, vậy nó chắc chắn đã nhận được ký ức truyền thừa của Hồ tộc đời trước, nên cảm thấy thân cận với khí tức nơi đây."

Mặc Oanh trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng: "Có lẽ, lão bạch hồ đã qua đời, chỉ còn lại tiểu bạch hồ này mà thôi, cho nên mới lần theo khí tức mà tìm đến nơi này."

Diệp Phong nghe xong, cảm thấy rất có đạo lý.

Yêu vật có khả năng truyền thừa ký ức rất mạnh.

Khi hắn vừa xuyên không đến Thần Châu đại lục, hắn đã biết rõ những giới thiệu liên quan.

Cho nên, yêu vật cũng nổi tiếng là thù dai.

Có thể không đắc tội thì tuyệt đối đừng đắc tội, nhất là loại mãnh thú ngây thơ mà hung hãn như Lửng Mật.

Diệp Phong nói ra quyết định của mình: "Đã tiểu bạch hồ không sợ người lạ, chúng ta sẽ giữ nó lại. Sau này xem thử có thể bồi dưỡng thành linh thú trấn sơn hay không."

"Quá tốt rồi!"

Lý Kiều Kiều cao hứng vuốt ve bộ lông của tiểu bạch hồ, nói: "Về sau, cứ gọi nó là "Tiểu Bạch" nhé."

Tiểu Bạch, thật là một cái tên tầm thường!

Diệp Phong không thốt nên lời để mắng thầm, nhưng hắn cũng không nói ra, sợ làm tổn thương trái tim các đệ tử.

"Nghỉ ngơi trước đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi Bạch Phù thành để tuyển nhận đệ tử mới."

Nói xong, Diệp Phong ngồi trên cái rương đựng linh thạch, lấy ra bình Linh Nhãn Dịch vẫn chưa dùng hết kia, không ngừng lau hai mắt của mình, thử mở ra linh nhãn, tấn thăng Vọng Khí cảnh.

Nhưng mà, một bình Linh Nhãn Dịch đã sắp dùng hết, Diệp Phong phát hiện không có bất kỳ hiệu quả nào.

"Chẳng lẽ là hàng kém chất lượng ư?"

Diệp Phong nhìn cái bình nhỏ, thần sắc hắn trở nên cổ quái.

"Thiên tư càng kém, khi mở linh nhãn sẽ tiêu hao Linh Nhãn Dịch càng nhiều."

Mặc Oanh đang ngồi xếp bằng tu hành gần đó bỗng nhiên mở miệng nói.

Diệp Phong lông mày nhướn lên: "Thiên tư của bản chưởng môn không thể nào kém đến mức đó chứ?"

"Chưa chắc là thiên tư kém cỏi. Cũng có thể là do mắt ngươi nhìn thấy những thứ không sạch sẽ quá nhiều, cho nên khi tẩy rửa mắt cần dùng rất nhiều Linh Nhãn Dịch."

Diệp Phong nghe xong, càng thêm mơ hồ.

Nhìn thấy không sạch sẽ đồ vật?

Không thể nào!

Ta cũng chỉ xem có mấy trăm bộ thôi, có nhiều đâu?

Hơn nữa, xem những thứ đó thì hẳn là tư tưởng không thuần khiết, chứ không đến mức khiến đôi mắt trở nên không sạch sẽ chứ?

Diệp Phong càng nghĩ càng mờ mịt.

Mặc Oanh nhìn hắn với bộ dạng như đang hoài nghi nhân sinh, sau lớp lụa đen, đôi môi đỏ của nàng hơi nhếch lên, thầm nghĩ:

"Vị chưởng môn này cũng thật thú vị."

Nàng không nói thêm gì nữa, nàng kết ấn hai tay, yên lặng vận chuyển công pháp của mình, xung kích lên cảnh giới cao hơn.

Diệp Phong không tin tà.

Hắn đem nguyên một bình Linh Nhãn Dịch sử dụng hết, cho đến khi cảm thấy mắt cay xè không thể mở ra được nữa, lúc này hắn mới không cam lòng đi ngủ.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch