Anh ta nghiện thuốc, cũng vì thứ bệnh tàn bạo đó. Tâm trí không lúc nào bình tĩnh được, chỉ có thể mượn một thứ gì đó bên ngoài giúp lấy lại bình tĩnh.
Hạ Tuấn Minh suy nghĩ rất lâu, cũng không hiểu được tại sao Nhẫn lại đột nhiên đánh người, còn chia tay nữa.
Trước đó không phải đang rất tốt sao?
~
Vì Mạnh Thính mắc mưa, đôi mắt có chút nhiễm trùng.
Thư Chí Đồng vội vàng đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cười nói: "Không có gì đâu, nhưng chú ý cẩn thận hơn nha, dù sao nước mưa cũng không sạch sẽ gì."
Ông ta, dưới ánh sáng mờ mờ nhìn kỹ mắt Mạnh Thính một chút.
Cô cũng ngoan ngoãn phối hợp, mở to mắt.
Con ngươi Mạnh Thính không phải màu đen, mà là màu trà nhàn nhạt, giống như lưu ly tinh khiết, xinh đẹp vậy. Năm mươi năm hành nghề, bác sĩ cũng cảm thấy cô gái trẻ này thật xinh đẹp.
Nếu cao hơn một chút, có thể trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng trên TV, vô cùng xinh đẹp.
"Thoa thuốc này nhé cô bé? Băng lại ba ngày, sẽ nhanh khỏi thôi."
Mạnh Thính cũng đã quen với việc bị con mắt này giày vò rồi, cũng đã quen với thế giới màu đen rồi, nghe vậy gật đầu.
Thế là kính râm đổi thành lụa trắng.
Thế giới từ màu xám biến thành một vùng tăm tối.
Thư Chí Đồng lại tự trách: "Đều do ba không tốt, không thể đón con kịp thời."
Mạnh Thính nhẹ nhàng nói: "Không phải mà, ba Thư à, là do con không có chú ý kỹ, sau này con sẽ không vậy nữa đâu."
Thư Chí Đồng biết cô luôn hiểu chuyện, lại nghe lời, đành phải gật đầu.
Lúc bọn họ trở về, Thư Lan nằm sấp ở trên ghế sa lon gọi điện thoại.
Không biết bên kia nói cái gì, hai mắt Thư Lan sáng lên: "Có thật không? Bọn họ chia tay!"
Ba Thư và Mạnh Thính trở về đều không nghe rõ.
Sắc mặt Thư Chí Đồng khó coi, nói: "Tiểu Lan, con nói gì!"
Thư Lan cuống quít quay đầu: "Ba, chị." Cô ta vội vàng cúp điện thoại.
Bởi vì chuyện của Thư Lan, nguyên một cuối tuần, trong nhà có không khí không tốt lắm.
Thứ hai, lúc cả ba đứa con chuẩn bị đi học.
Thư Chí Đồng nói: "Ba không cho mấy đứa yêu đương sớm nghe không, bây giờ các con sắp lên mười hai rồi, học tập là chuyện quan trọng, sau này không thi đậu đại học tốt, thì phải vất vả cả đời! Nếu ba phát hiện ra đứa nào, thì đừng có gọi ba là ba nữa."
Bình thường Thư Chí Đồng rất ôn hòa, nhưng thời điểm như thế này, lại rất nghiêm khắc. Ông lần lượt nhìn từng đứa.
Thư Lan vội vàng nói: "Ba nói gì vậy chứ, con không có đâu mà."
Thư Dương không nói gì, nhưng tính cách cậu ta trầm lặng, ngược lại, khiến ba Thư yên tâm nhất.
Sương sớm rơi xuống, chim chóc nhảy trên cành cây.
Mạnh Thính nhẹ nhàng nói: "Con cũng sẽ không yêu sớm đâu."
~
Thư Lan đi nhẹ nhàng vào trường Năng Khiếu, Mạnh Thính vì phải đọc sách, nên phải sớm đem tháo băng mắt ra, đổi thành mắt kính đặc chế.
Vào thứ hai, Thất Trung luôn tiến hành chào cờ, học sinh mỗi lớp đều phải tập hợp trước cờ.
Các học sinh líu ríu xếp thành hàng dài theo lớp, sẽ có giáo viên kỷ luật tới kiểm tra.
Đầu tiên là kiểm tra tình hình mặc đồng phục, Thất Trung có hai bộ đồng phục thay đổi thường xuyên. Một bộ màu trắng một bộ màu lam. Nếu mặc nhầm màu cũng không được.
Ngoài cái đó ra, còn kiểm tra thẻ học sinh.
Nếu học sinh nào không mang, sẽ trừ điểm hoạt động của lớp. Nên chủ nhiệm lớp Phiền Huệ Nhân quản lý rất nghiêm, nếu lớp bị trừ điểm hoạt động, người phạm lỗi cũng sẽ chịu phạt tương ứng.
Triệu Noãn Chanh và Mạnh Thính đứng chung một chỗ, cô ấy đứng phía trước Mạnh Thính.
Lúc giáo viên chủ nhiệm cầm micro nói, thì giáo viên kỷ luật cũng bắt đầu kiểm tra lớp mười một.
Đầu tiên là kiểm tra lớp một.
Ở đằng sau có hai nam sinh của lớp một mặc đồng phục nhầm màu, lập tức bị “xách” ra. Sắc mặt Phiền Huệ Nhân trông rất khó coi, đám học sinh này bị nhắc nhở rất nhiều lần rồi, chẳng thể ngừng lo được mà.
Triệu Noãn Chanh không ngồi yên được, lúc đầu chỉ muốn trộm tìm Mạnh Thính trò chuyện, kết quả là khi quay đầu mới thấy Mạnh Thính không đeo thẻ học sinh trên cổ. Triệu Noãn Chanh giật nảy mình: "Thính Thính, thẻ học sinh của cậu đâu? Giáo viên đang qua kìa."
Mạnh Thính nhìn xuống: "Làm mất rồi."
"Phải làm sao bây giờ, không mang thẻ học sinh phải bị trừ 0.2 điểm đó, chủ nhiệm Phiền chắc chắn sẽ nổi giận cho xem."
Mạnh Thính khẽ mím môi, chuyện đó cũng không có cách giải quyết nào. Cô tình nguyện bị phạt, cũng sẽ không tìm Giang Nhẫn lấy thẻ học sinh về.
Dù có gấp gáp cũng vô dụng, giáo viên kỷ luật đã tới rồi: "Học sinh, thẻ học sinh của em đâu?"
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn lại.
Trên mặt mọi người lộ vẻ giật mình, dù sao đây cũng là Mạnh Thính. Bình thường, Mạnh Thính chưa bao giờ phạm sai lầm, cô là người xếp hạng nhất của lớp một, vì trầm tính lại dịu dàng, cảm giác tồn tại cũng không phải quá nổi bật, nhưng có tiếng là khiến giáo viên hiếm khi lo lắng.
Hôm nay, người không mang thẻ học sinh lại là cô sao?
Phiền Huệ Nhân cũng sửng sốt một hồi, sắc mặt thay đổi tới lui, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Mạnh Thính rất hăng hái, cho cô đi thi sau, nhưng dù mắt không tốt, cũng một mực thi đầu tiên, vẫn luôn xếp đầu khối. Giáo viên Phiền đương nhiên rất thích cô, nhưng mà quy tắc không thể bỏ qua được, cô vào lớp mắng các học sinh phạm lỗi một trận.
Phía dưới xì xào bàn tán: "Lưu Duẫn và Lý Dật Long làm trái kỷ luật thì cũng bình thường, nhưng sao Mạnh Thính cũng khiến lớp chúng ta bị trừ điểm chứ?"
"Có thể quên mang theo."
"Vậy chẳng phải sau khi tan học cô ấy phải chạy bộ sao?"
"Một ngàn năm trăm mét đó, mắt cô ấy có sao không nhỉ?"
"Không biết."
Quả nhiên, giáo viên Phiền nói: "Sau khi tan học, ba người phạm lỗi khiến lớp ta bị trừ điểm, phải chạy quanh sân trường một ngàn năm trăm mét, lớp trưởng đi giám sát nha."
Lớp trưởng là Quan Tiểu Diệp, thành tích bình thường cũng không tệ, nổi tiếng chăm chỉ, vội vàng đáp: vâng.
Tan học, Mạnh Thính cùng hai nam sinh bị phạt và Quan Tiểu Diệp cùng ra cổng trường.
Quan Tiểu Diệp đeo cặp, nói: "Ok, các bạn chạy đi."
Lý Dật Long cười hì hì nói: "Lớp trưởng, nếu được thì Mạnh Thính có thể miễn chạy, mắt cô ấy không tốt, lỡ như bị ngã thì không hay lắm, chúng ta đều không nói ra thì cũng không ai biết mà."
Quan Tiểu Diệp nghiêm mặt: "Không được, đều phải chạy, cô ấy không mang thẻ học sinh."
Lưu Duẫn và Lý Dật Long trách móc.
Mạnh Thính buông gậy dò đường xuống: "Không sao, tớ làm được mà. Cám ơn cậu nha, Lý Dật Long."
Ngược lại, Lý Dật Long cũng chẳng phải người tốt, cậu ta vốn là học sinh cá biệt của lớp một, với những học sinh có thành tích tốt, cậu ta luôn tách biệt rõ ràng, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn liếc mắt xem thường.
Mạnh Thính xếp hạng nhất, nhưng lại có khí chất khiến người ta rất dễ chịu.
Ba người bắt đầu chạy.
Mạnh Thính nhớ kỹ con đường này. Vì tan học ở sân thể dục sẽ có trận đấu bóng rổ, nên bọn họ qua đây chạy. Ở giữa Năng Khiếu và Thất Trung có một con đường rất rộng rãi, vừa khéo có thể dùng để chạy bộ. Một ngàn năm trăm mét không phải ngắn, với người gầy yếu thì thực sự quá sức.
Mạnh Thính chạy tám trăm mét, hô hấp bắt đầu có chút cảm giác nhói nhói.
Cô điều chỉnh hơi thở, sau đó quay lại chạy tiếp.
Mắt cô không tốt lắm, nên bước chạy cũng không nhanh không chậm. Lúc đó hai người Lý Dật Long đã sớm chạy xong, về rồi.
Đúng lúc Giang Nhẫn và Hạ Tuấn Minh lái xe gắn máy tới, liếc mắt liền thấy trước mặt là Mạnh Thính.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com