Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 15: Kẻ Không Cá Cược Vẫn Thua

Chương 15: Kẻ Không Cá Cược Vẫn Thua




Ở chỗ khác, mặt Hạ Tuấn Minh cũng ngây ra như đang mơ: "Trời má. . . Tao thắng sao?"

Phương Đàm và Hà Hàn cũng ngây hết cả người.

Hạ Tuấn Minh: "Cô ta lợi hại như vậy sao, trời ơi."

Giang Nhẫn không rõ là vì điều gì, cười mơ hồ.

Hà Hàn nói: "Anh Nhẫn đi đâu vậy?"

Giang Nhẫn không trả lời, đi thẳng ra ngoài.

Ban tổ chức cực kỳ gọn gàng và linh hoạt, nhanh chóng đưa ba người hạng đầu lên sân khấu nhận giải thưởng. Mỗi người đều cầm giấy chứng nhận tương ứng, cùng một tấm séc.

Lô Nguyệt đứng cạnh Mạnh Thính, sắc mặt khó coi.

Nhiều năm cô ta đều đứng nhất, lúc đầu, cô ta cũng coi năm nay đã mười phần chắc chín, thế nhưng cuối cùng, hạng nhất lại do Mạnh Thính cầm.

Chuyện này cũng là do tâm lý Lô Nguyệt có vấn đề, tâm tư của cô ta đều hướng về Giang Nhẫn, đọc sách hững hờ, cũng vì mấy năm vừa qua đều thi được 140 điểm, năm nay lại chỉ có 136, cách biệt không lớn lắm, đương nhiên không thể giấu được sự thất vọng.

Lúc lên sân khấu nhận giải, Lô Nguyệt đã điều chỉnh lại biểu hiện, cười nói với Mạnh Thính: "Chúc mừng em nha."

Mạnh Thính không hay nói mấy câu xã giao, nghe vậy cũng nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn chị, em cũng chúc mừng chị nha, tiền bối Lư Nguyệt."

Trong lòng Lô Nguyệt cười lạnh, không phải cô đã được hạng nhất rồi sao? Loại người như Mạnh Thính, từ nhỏ đến lớn, cô ta đã gặp nhiều, nghèo khó mộc mạc, giống như là bụi bẩn trần gian vậy, trừ thành tích cao ra, cũng không có sở trường gì.

Còn Lô Nguyệt đây, vừa xinh đẹp, gia cảnh lại khá giả, thành tích tốt cũng chỉ là “điểm thêm hoa trên gấm” cho cô ta mà thôi. So với cô ta, cả một đời Mạnh Thính cũng không đạt được những thứ như cô ta.

Thứ duy nhất khiến cô ta khó xử chính là, mới đây, trước mặt Giang Nhẫn, cô còn nói là giành hạng nhất cho bọn họ xem, bây giờ lại thành hạng hai.

Sau khi thợ ảnh chụp hình chung cho mọi người xong, các học sinh đều quay về với gia đình của mình. Đa số phụ huynh đều đang an ủi đứa con thua cuộc, sau đó cùng nhau rời khỏi bảo tàng nghệ thuật.

Mạnh Thính đi ra cuối cùng.

Cô đeo túi sách màu lam nhạt, bên ngoài đã là giữa trưa, mặt trời chói chang.

Ánh nắng treo cao, cô phải cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đưa tay che trên trán. Bên ngoài treo rất nhiều bóng bay nhiều màu sắc sặc sỡ, để đón mừng Lễ Tạ Ơn.

Một cánh tay dài mạnh mẽ xuất hiện ở trước mắt cô.

Thiếu niên còn đeo găng tay da màu đen, anh ta cầm một kem ly màu hồng: "Mạnh Thính."

Cô giật nảy mình, ngước mắt lên nhìn anh ta.

Anh ta cười: "Nhìn tôi làm gì, cầm đi."

Mạnh Thính không quá chào đón anh ta, không muốn nhận đồ từ anh ta, cô chỉ nhìn mũi chân mình: "Tôi có thể không nhận được không?"

"Thử nói thêm một câu nữa xem."

Anh ta thật sự rất hung dữ.

Mạnh Thính không còn cách gì khác, đưa tay nhận lấy.

Năm đó, loại kem ly tinh xảo này chưa phổ biến trong nước. Từ sau khi mẹ cô qua đời, cô cũng không còn mua bất kỳ thứ đồ ăn vặt gì. Thời gian đã lâu, trong trí nhớ của cô, kem ly chỉ là một cái ly nhựa, một tệ, hay là năm hào gì đó.

Nhưng trong tay cô bây giờ thì không phải thứ như thế.

Nó là một cái vương miện nhỏ.

Một ly kem Ý xa xỉ.

Mấy năm sau cô có thấy qua, một ly hơn trăm tệ.

Cái đài phun nước tí hon bằng thủy sinh sáng long lanh, cô bị ép cầm nó, có chút luống cuống.

Mạnh Thính thực sự sợ anh ta thích cô giống như kiếp trước. Thế nên lấy hết dũng khí hỏi anh: "Vì sao cậu cho tôi cái này?"

Giang Nhẫn cụp mắt nhìn cô, cảm thấy sự bất an của cô, anh cười: "Vì cái gì sao? Cá cược thua chứ sao. Cho cô ăn thì ăn đi, hỏi lắm vậy."

Mạnh Thính thở phào một cái, giọng điệu mềm mại nói: "Cám ơn cậu."

Trên người cô rất thơm, khẽ đứng gần liền có thể ngửi được.

Giống như là cây dành dành nở hoa lần đầu tiên vào mùa, nhè nhẹ nhưng tươi trẻ.

"Mạnh Thính, thành tích của cô rất giỏi sao?"

Mạnh Thính cảm giác thật khó trả lời: "Bình thường."

Giang Nhẫn không thể nhịn cười.

Cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ: "Cậu cười cái gì?"

"Cười cô nói dối, giỏi là giỏi thôi, lại còn vòng con mẹ gì."

Nhưng bên trong thế giới của cô, từ nhỏ đến lớn, đều nhận được sự giáo dục như vậy. Làm người nên khiêm tốn, ôn hòa, không nên kiêu ngạo tự đắc. Còn cuộc sống của Giang Nhẫn lại giống như một vệt sáng không bị trói buộc, rất nổi loạn, cắt đứt tất cả những thứ khiêm tốn ngụy tạo. Mạnh Thính đỏ bừng cả khuôn mặt, phát hiện ra mình, đương nhiên, không có cách nào phản bác.

"Tôi về đây." Cô lui ra phía sau một bước, cách xa anh ta.

Giang Nhẫn cong môi: "Tôi đưa cô trở về."

Mạnh Thính nhanh chóng bị hù chết, vội vàng lắc đầu: "Không cần, có xe buýt rồi."

Nụ cười trên khóe môi Giang Nhẫn nhạt dần.

Mạnh Thính cũng đã quay người đi rồi, cô bước đi rất chậm, Giang Nhẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của cô. Không rõ vì cái gì, nhưng anh ta có chút cảm giác: bản thân mình thật sự mất hết tự trọng rồi.

Từ phía xa Hạ Tuấn Minh trợn mắt, há hốc mồm nhìn một hồi rất lâu, không phải anh Nhẫn không tham gia cá cược sao?

Giang Nhẫn đi qua, cầm chìa khóa xe gắn máy ném cho anh ta: "Lấy xe tao về đi."

"À há."

Anh ta giao phó xong liền muốn rời đi, Lô Nguyệt đột nhiên nói: "Giang Nhẫn!"

Giang Nhẫn không kiên nhẫn quay đầu: "Nói."

"Hôm nay, cậu thật sự không phải đến ủng hộ tôi đúng không?"

Giang Nhẫn cười cười: "Cô nói thử xem."

Vành mắt Lô Nguyệt nhanh chóng đỏ lên: "Cậu đến xem cô ta. . . Nhưng trong trường của tôi, mọi người đều biết mắt của cô ta. . ."

Giang Nhẫn lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô nói xong rồi đó."

Lô Nguyệt cảm thấy sợ hãi, trong lòng cô ta vốn đang cảm thấy tủi thân. Tất cả mọi người đều biết, Giang Nhẫn có thân phận gì, cô ta cứ cho rằng, anh ta và Thẩm Vũ Tình chia tay, thì cô ta sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ nhìn lại, cơ bản là không có chuyện đó.

Anh ta chỉ muốn đến tìm Mạnh Thính.

Mắt của Mạnh Thính có vấn đề như vậy. Nhưng trong mắt Giang Nhẫn, Lô Nguyệt không thể nói ra khỏi miệng bất kỳ điều gì.

Cô ta chỉ có thể nhìn Giang Nhẫn rời đi.

Hà Hàn sửng sốt hồi lâu: "Tao cảm thấy, anh Nhẫn hình như có ý với Mạnh Thính đó chúng mày ạ."

Hạ Tuấn Minh nhìn chìa khóa xe trong tay, cảm thấy như trời cũng sắp sụp: "Khẩu vị của anh ấy là vậy sao trời." Anh ta nhớ đến bộ dạng của "Mạnh Thính" bên trên cái thẻ học sinh kia.

Phương Đàm cũng không chắc chắn, mãi một hồi rất lâu sau mới nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, Giang Nhẫn sẽ không thật lòng đâu."

~

Mạnh Thính về nhà xe bằng xe buýt số 382. Mười phút trôi qua rất nhanh.

Lúc cô lên xe trúng giờ tan tầm, trên xe rất nhiều người chen chúc.

Phụ xe nói nói tiếng địa phương, bảo mọi người lùi về sau.

Mạnh Thính kiểm tra thẻ xe, đưa tay giữ chặt tay nắm trên đỉnh đầu.

Vào giây cuối cùng lúc cửa xe khép lại, Giang Nhẫn nhanh chóng lên xe.

Đời này, đây là lần thứ nhất anh ta ngồi xe buýt, nhìn quanh quất chỉ thấy toàn đầu người, nhịn không được chửi thầm một tiếng.

Tài xế dùng thứ tiếng phổ thông không lành lặn nhắc nhở anh ta: "Anh bạn trẻ, hoặc là đưa tiền, hoặc là quét thẻ."

"Bao nhiêu?"

"Một tệ."

Giang Nhẫn sờ túi, cả một hồi sau, anh ta ngước mắt lên nhìn về phía Mạnh Thính, nụ cười mang theo chút xấu hổ: "Bác tài, tôi không có thẻ cũng không có tiền lẻ."

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch