"Nhưng váy là di vật mẹ tôi để lại cho tôi, còn trong mặt dây chuyền, cũng có ảnh của tôi và mẹ chụp chung. Những đồ vật trước kia tôi cho cô thì không nói tới nữa, nhưng hai thứ đó cô nhất định không được lấy."
Thư Lan chưa từng nghĩ tới, một Mạnh Thính có tính cách mềm mại, lần này lại cứng rắn như thế.
Cô ta cũng tức giận, dứt khoát thừa nhận: "Tôi đi dự sinh nhật của bạn, nên mượn váy của cô một chút thì đã làm sao, nếu tôi thật sự có váy đẹp lại vẫn để ý đến đồ của cô hay sao? Còn nữa, không phải vì con mắt của cô, nên nhà chúng ta mới nghèo như vậy sao? Lúc trước, tiền lương của ba cũng không tệ, nhưng mà phải vì cô mà trả nợ kia kìa!"
Mạnh Thính nắm chặt bàn tay, một lúc sau cô thở hắt ra một cái.
"Thư Lan."
Thư Lan nhìn cô, trong lòng không tránh khỏi bất an. Mạnh Thính vẫn là một Mạnh Thính dịu dàng, nhưng giờ lại có chút khác.
"Chuyện nợ ba Thư, toàn bộ tôi đều nhớ kỹ. Nhưng, tôi không nợ cô bất kỳ thứ gì. Trước kia, tất cả những thứ tôi có, đều có thể cho cô."
Mạnh Thính học dương cầm, Thư Lan cũng nhao nhao muốn học. Nhưng cô ta học không giỏi, chỉ học được hai năm, được chút da chút lông, Mạnh Thính biết hoàn cảnh gia đình túng quẫn, nên không tiếp tục đi học dương cầm nữa. Khi mẹ cô còn sống, trong nhà chỉ có thể gánh được học phí cho một đứa bé.
Mạnh Thính đã học vũ đạo, rất nhiều loại vũ đạo.
Thư Lan cũng muốn học, vì Mạnh Thính muốn dành cơ hội đó cho cô ta. Nên không đi học chỗ giáo viên nữa, mà tự mình tìm tòi luyện tập.
Nhưng Thư Lan lại vẫn như trước, không chịu hăng hái học, cơ thể cô ta cũng không mềm mại, chịu không nổi việc kéo dãn dây chằng, học được một tháng, lại từ bỏ.
Mạnh Thính nói: "Nếu cô không thể lấy đồ của tôi về, tôi sẽ tự đi tìm Giang Nhẫn đòi lại."
Chưa khi nào Thư Lan thấy bộ dạng thế này của Mạnh Thính.
Cô ta giận điên lên: "Cô muốn thì cứ việc đi, cô đi đi, tôi sẽ nói với ba. Cô quá đáng đến mức khiến con gái ruột của ông ấy sống không nổi rồi." Thư Lan nói xong, đóng sầm cửa lại. Dù có muốn thì cũng không thể lấy lại mặt dây chuyền, cô ta thật sự không biết bên trong có tấm ảnh, lúc ấy trong lớp học, mọi người đều đồn, thứ ba tuần này là sinh nhật Hạ Tuấn Minh, bọn họ thật sự khá mờ nhạt, nhưng tất cả đều là những kẻ có chút tiền, Thư Lan cũng muốn được mời.
Thế là cô ta đem mặt dây chuyền của Mạnh Thính ném từ trên lầu xuống.
Hạ Tuấn Minh quả nhiên là nhớ cô ta.
Thư Lan đỏ mặt nói: đó là phần thưởng trong một cuộc thi múa của cô ta, Hạ Tuấn Minh nhặt lên, thấy mặt dây chuyền bị bung ra, bên trong có một tấm ảnh.
Anh ta sửng sờ mấy giây, sau đó huýt sáo, hỏi Thư Lan về người trong hình: "Cô ta là ai vậy?"
Sắc mặt Thư Lan bệch đi, cô ta đành phải miễn cưỡng cười cười: "Mấy năm trước, tôi có thích một minh tinh nhí, giờ đã giải nghệ rồi."
Hạ Tuấn Minh có chút thất vọng: "Rất xinh đẹp, cho ta chứ. Tối mai mời cô tới chơi nha."
Hai mắt Thư Lan sáng lên, lập tức nói OK.
Cả chiếc váy kia cũng đẹp, không chỉ đẹp, mà còn đặc biệt nữa.
Dù sao Mạnh Thính cũng không mặc, cho cô ta mặc một chút thì đã sao!
Thư Lan vừa nghĩ tới việc ngày mai đi sinh nhật Hạ Tuấn Minh, nhưng ánh mắt đều đổ dồn vào người khác, cả người cô ta đều kích động hẳn lên. Nếu Giang Nhẫn có hứng thú với cô ta. . .
Cô ta không tin là Mạnh Thính sẽ thực sự muốn đi, dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Mạnh Thính đều rất ngoan, không hay kích động, lại còn rất dịu dàng, vâng lời. Nếu như ba thấy đau lòng, Mạnh Thính tuyệt đối sẽ không để cho tình chị em trong nhà trở nên không hòa thuận.
~
Thứ hai, lúc Mạnh Thính đi học, Thư Lan vẫn không đem đồ về, cô biết là chỉ có thể tự mình đi lấy mà thôi.
Cô cũng sẽ không tiếp tục nhượng bộ Thư Lan vô điều kiện nữa.
Bức ảnh cũng là di vật của mẹ cô, dù thế nào cũng không thể để bọn người Hạ Tuấn Minh đem ra chơi đùa được.
Khi Thất Trung tan học cũng đã năm rưỡi chiều.
Mạnh Thính dọn đồ vào cặp xong, nói với Triệu Noãn Chanh: "Cậu về nhà trước đi."
"Thính Thính cậu đi đâu vậy?"
"Tớ có chút việc."
Triệu Noãn Chanh cũng không nghĩ gì: "OK, vậy ngày mai gặp nha Thính Thính."
"Mai gặp."
Mạnh Thính vốn cho rằng thời gian tan học của hai trường giống nhau. Cô thật sự nghĩ là mình sẽ qua kịp lúc Thư Lan còn chưa thay váy. Ở nhà Thư Lan sẽ không trả lại cho cô, nhưng nếu làm to chuyện ở trường, đương nhiên cô ta sẽ không kiên trì mặc chiếc váy đó cho bằng được.
Nhưng tới khi cô đến phòng học của Thư Lan, nữ sinh ngồi phía trước Thư Lan cầm cái gương nhỏ, hiếu kỳ liếc nhìn cô một cái: "Thư Lan hả, cô ấy về rồi. Hôm nay là sinh nhật của Hạ Tuấn Minh lớp mười hai, nên cô ấy không lên tiết của giáo viên Trương, đi luôn rồi."
Mạnh Thính nhíu mày, cô không nghĩ tới việc, đám người này đều trực tiếp trốn học: "Cám ơn cậu, cậu biết sinh nhật Hạ Tuấn Minh tổ chức ở đâu không?"
Nữ sinh kia thấy giọng của Mạnh Thính nhè nhẹ êm tai, liền nói cho cô biết: "Ở khách sạn An Hải."
Mạnh Thính thấy có chút khó khăn.
Nhưng vừa nghĩ tới tính cách của Thư Lan, chiếc váy rất dễ bị cô ta làm hư, cuối cùng cô vẫn quyết định lên xe buýt đến An Hải.
Cô biết khách sạn An Hải.
Đó là nơi đắt đỏ nhất thành phố, gần biển, có quán rượu, có quán net, cũng có KTV (quán karaoke).
Đó cũng là bất động sản thuộc tập đoàn Tuấn Dương của nhà họ Giang.
Giờ tan học cũng là giờ cao điểm.
Mạnh Thính xuống xe buýt, sắc trời đã hơi tối.
Mùa đông trời tối sớm, bây giờ chỉ còn là một mảnh màu mực.
Mạnh Thính đi vào sảnh An Hải, một cặp nam nữ, thái độ rất tốt, hỏi: "Xin hỏi em là ai?"
Lúc này Mạnh Thính còn mặc đồng phục Thất Trung, giày da bình thường, tóc buộc đuôi ngựa, trên sống mũi là một cặp kính đen, thực sự có chút dở dở ương ương.
Mạnh Thính có chút bất an, nói: "Em tới tìm em gái có được không?"
Nữ lễ tân cười: "Học sinh à, không được mời thì em không lên được đâu."
Mạnh Thính ngẩn người, từ trên lầu truyền đến giọng ca của ai đó, có thể nói là quỷ khóc (thét) thần sầu (thảm). Cô biết bọn họ mỗi lần tụ hội sẽ rất náo nhiệt, tình huống thế này, Thư Lan mà không gây chuyện, thì không phải là Thư Lan.
Mạnh Thính không phải đến để giải quyết hậu quả cho cô ta, mà là cô không thể để váy của mình bị phá hoại được.
"Em cũng được mời. . ." Cô nói láo rất khó khăn, gương mặt đều đỏ hết cả lên, "Em đến chúc mừng sinh nhật của bạn học: Hạ Tuấn Minh. Em tới trễ."
Nữ lễ tân cười: "Em gái nhỏ à, nói láo không tốt đâu nha."
Mắt cô ta đọng lại trên mắt kính của Mạnh Thính, còn nam lễ tân lại có bộ dạng rất coi thường.
Ai cũng cảm thấy Mạnh Thính đang nói dối.
Mạnh Thính biết lý do.
Người bên cạnh đám Giang Nhẫn này, không phú cũng quý. Hạ Tuấn Minh thích toàn người đẹp, không có loại bạn bè "keo kiệt" như cô.
Mạnh Thính do dự một hồi, tháo mắt kính xuống.
Hai người lễ tân đối diện sững sờ trong chớp mắt.
Gò má cô ửng đỏ: "Em thật sự là. . . bạn của bọn họ mà." Ánh đèn trong sảnh quá sáng, cô khó chịu, nháy mắt mấy cái, ẩn trong mắt một chút nước lấp lánh.
Nhưng xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Loại xinh đẹp tinh khiết, quả thực, so với mấy người đi lên trước đó, còn đẹp hơn rất nhiều.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com