Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 21: Chiếc Váy Độc Nhất

Chương 21: Chiếc Váy Độc Nhất




Mạnh Thính sững sờ, liếc nhìn cái bật lửa màu đen trong lòng bàn tay mình.

"Tới đây, muốn tôi mời cô lại nữa sao?"

Tính tình anh ta vẫn rất tồi tệ.

Mạnh Thính đoán là: Giang Nhẫn ra đây để hóng gió, hút thuốc. Cô nhớ đến váy của mình, liền tiến gần đến mấy bước.

Thiếu niên cao hơn cô hai mươi bảy cm.

Năm này, cô cao một mét sáu, không phải là thấp, nhưng Giang Nhẫn lại rất cao. Anh ta nói chuyện rất mắm muối, không kiêng nể gì, tóc nhuộm bạc, có chút dáng vẻ lưu manh, cho nên người ngoài nhìn vào anh ta, đều nhận thấy đây là một tên côn đồ trẻ tuổi. Rất khó dây vào, tính tình thối nát, lại còn lệch lạc.

Giang Nhẫn không kiềm chế được sự bực bội này, anh ta sờ soạng hộp thuốc, lôi ra một điếu cắn trên môi.

Cửa sổ ở tầng ba mở ra, gió đêm mát lạnh thổi vào trong.

Tóc mái của cô nhẹ nhàng đong đưa.

Cô giơ tay lên, mũi chân nhẹ nhàng kiễng tới gần anh ta.

Ánh lửa sáng lên trong chớp mắt, anh ta ngửi thấy mùi hương trên người thiếu nữ được gió mang tới. Một mùi hương đặc biệt mềm mại ngọt ngào.

Động tác của cô ngây ngô, thậm chí có chút vụng về.

Vừa nhìn đã biết, cô là loại người chưa từng làm chuyện này bao giờ, thế nhưng lại ngoan ngoãn không thể tưởng tượng nổi.

Mắt anh ta hạ thấp, nhìn bàn tay kia khẽ run, nửa ngày mới đốt được điếu thuốc.

Mạnh Thính đốt xong, nhẹ nhàng thở ra một cái, cầm bật lửa đặt trong lòng bàn tay anh ta, sau đó né qua một bên anh ta, chạy lên.

Mãi một hồi sau, anh ta đột nhiên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, dụi tắt, liên tục thở gấp.

Thuốc đã cháy đến một nửa, nhưng anh ta sững sờ đến mức quên cả hô hấp, một ngụm cũng không hút.

Đừng để anh ta gặp lại cô.

Đừng gặp lại.

Nếu không thì...

~

Mạnh Thính lên lầu, mới thở phào nhẹ nhõm. Lầu năm của An Hải quả thực là loạn, Mạnh Thính nhìn xuyên qua đám người, liếc mắt đã nhìn thấy Thư Lan.

Gay go là, Thư Lan đang chuẩn bị bộc lộ tài năng nhảy múa.

Cô ta mặc trên người chiếc váy vốn thuộc về Mạnh Thính.

Cái này váy không quá hợp với dáng của cô ta, ngực cô ta phát triển không tốt lắm. Vòng một không có gì nổi bật. Nhưng cũng không khiến bản thân chiếc váy hao tổn một phần vẻ đẹp nào. Năm đó, không một cô gái nào mặc một chiếc váy liền áo đẹp và độc đáo thế này, vẻ đẹp sau cơn mưa xanh mát của thời dân quốc, di chuyển khiến những chiếc lông vũ nhiều màu tung bay. Vạt áo rất dài, khiến các cô giá khác đều phải liếc mắt nhìn.

Trong lòng Thư Lan không khỏi đắc ý.

Bởi vì mấy nữ sinh, bình thường không ai bì nổi, trong trường Năng Khiếu kia, cũng nhịn không nổi mà phải hỏi: chiếc váy này mua ở đâu.

Thư Lan cao giọng nói: "Cái này không có chỗ nào bán đâu, váy độc quyền, cả thế chỉ có một cái duy nhất thôi."

Dù nữ sinh kia rất thích, nghe vậy, sắc mặt cũng khó coi, nói: "Hừ, ai thèm." Một hai tên nam sinh cũng quay lại nhìn Thư Lan.

Mặt mày Thư Lan hớn hở, đám người này đều là kẻ có tiền. Bình thường đi trên đường, cũng sẽ không thèm liếc nhìn cô ta một cái, nhưng đêm nay, cô ta mặc cái váy này, rốt cục cũng cảm thấy mở mày mở mặt một phen.

Không lâu sau, mấy nữ sinh hỏi váy của cô ta, tụ lại, cầm ly rượu vang trong tay, giọng điệu mỉa mai: "Nghe nói cô còn biết khiêu vũ, thử bộc lộ tài năng đi nào, dù sao thì hôm nay cũng chơi vui vẻ mà."

Thư Lan làm gì biết nhảy múa chứ.

Cảm nhận của cô ta về nhảy múa chỉ còn dừng lại ở việc giáo viên dạy nhảy hung hăng đè ép chân cô ta để luyện tập dây chằng, cảm giác đau đớn thê thảm.

Nhưng Hạ Tuấn Minh nghe thấy, liền buông micro nhìn qua, mang theo dáng vẻ đầy hứng thú: "Đúng thế, tên cô... Thư, Thư Lan đúng không, người đẹp à, thuận tiện thì nhảy một điệu xem nào."

Đám nam sinh lập tức cổ xúy, huýt sáo vỗ tay: "Nhảy đi, nhảy đi!"

Thư Lan đâm lao phải theo lao.

Hết lần này tới lần khác, Hạ Tuấn Minh vẫn chỉ là một kẻ lỗ mãng, tìm cho cô ta một bài nhạc nhã nhặn: "Nhảy đi."

Mí mắt Thư Lan giật một cái, hoảng hốt vô cùng, nhịp tim không thể khống chế thắt chặt lại.

Hà Hàn với lấy điều khiển từ xa nói: "Nhạc không đúng gu sao? Hay là muốn nhạc sôi động?"

Cả buổi tối, cô ta tha thiết ước mơ ánh mắt của mọi người, rốt cục cũng đều rơi ở trên người cô, có điều là lại muốn xem cô ta khiêu vũ.

Thư Lan không thể nhảy. Cô ta nghĩ thầm, cô ta không phải Mạnh Thính, mà cái gì cũng biết. Cô ta không biết nhảy, nhảy một cái là lộ tẩy hết.

Mắt cô ta liếc nhìn cái bánh kem cao cao đắt tiền bên cạnh.

Nếu... quần áo bị bẩn, chẳng phải là sẽ không còn ai yêu cầu cô khiêu vũ sao?

Mặc dù cũng cảm thấy đáng tiếc cho chiếc váy này, nhưng cô ta cũng không thể tự làm mất mặt mình được. Huống chi, váy giặt đi còn có thể mặc lại.

Thư Lan lôi váy, uốn gối hành lễ.

Lui lại mấy bước, muốn kề sát cái bánh sinh nhật kia.

Dù Mạnh Thính có tốt tính đến mấy, nhưng thấy cô ta vui vẻ đụng phải cái bánh gatô kia, cũng tức giận không chịu được.

Đó là di vật mẹ cô để lại!

Giọng Mạnh Thính trong trẻo: "Thư Lan!"

Thư Lan giật nảy mình, quay đầu lại, thấy Mạnh Thính đang mặc đồng phục đứng ở cửa ra vào. Nhất thời, cô ta kinh ngạc không chịu được, cô ta vốn nghĩ, Mạnh Thính nói sẽ tự mình đi đòi đồ về, chỉ là dọa cô ta một chút mà thôi, không ngờ Mạnh Thính đến thật.

Sao cô ta lên được?

Không phải là An Hải sẽ không tùy tiện cho người khác đi vào sao?

Mạnh Thính không thấy tất cả mọi người ở bên kia đều hướng mắt nhìn cô.

Cô cũng không cảm thấy, giữa một đám người sang chảnh chỉnh chu, cô lại mặc một bộ đồ đầy bụi bẩn, mà tự ti.

Cô đến trước mặt Thư Lan, giống như biến thành Mạnh Thính năm mười bốn tuổi.

Mềm mại vô cùng, nhưng cũng đẹp đến kiêu ngạo: "Trả váy cho tôi, ngay."

Cô không thấy Thư Lan thể hiện gì, quay người nhìn Hạ Tuấn Minh.

"Chúc mừng cậu, nhưng thật xin lỗi. Mặt dây chuyền ngày hôm qua, có thể trả cho tôi không?"

Mặt Hạ Tuấn Minh mơ mơ màng màng: "Cái đó là Thư Lan cho tôi mà?"

Thư Lan cũng chả còn hơi sức lo lắng mấy thứ khác, cô ta kéo tay Mạnh Thính, nhượng bộ nói: "Đều do em không tốt, chị cùng em ra đây một chút được không?"

Mạnh Thính chỉ muốn đến để lấy đồ của mình, không phải đến phá đám. Cô và Thư Lan đi ra một chỗ vắng vẻ, trước ánh nhìn tò mò của mọi người.

Trên quầy bên cạnh là một máy phát nhạc xinh đẹp, đang xoay vòng.

Nhạc nhẹ nhàng trôi qua tai, ánh mắt Mạnh Thính rơi trên người Thư Lan, hoảng hốt mấy phần.

Chiếc váy xinh đẹp này, là thứ ở kiếp trước, cô không có dũng khí đụng vào. Cho đến ngày cô chết, cô cũng không mặc nó lên người.

Thư Lan cũng không đủ tư cách, không được phép mặc chiếc váy, mà mỗi bước đi đều khiến người ta chú ý như vậy.

Chiếc váy vừa đẹp đẽ lại dịu dàng, vốn dĩ, chiếc váy này có thể được xem như một chiếc váy khiêu vũ.

Thư Lan cắn răng: "Chị à, em biết đây là đồ mà chị rất quý. Cho em mượn mặc một đêm thôi, ngày mai em trả cho chị mà. Còn cái mặt dây chuyền kia... em đã cho người ta, cũng không thể lấy lại được, chẳng lẽ, chị hi vọng em bị người ta xem thường sao?"

Lại là lý do như vậy.

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch