Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 23: Dáng Vẻ Bị Che Giấu

Chương 23: Dáng Vẻ Bị Che Giấu




Hai năm qua, hoặc là ba Thư chở Mạnh Thính đi, hoặc thỉnh thoảng, những lúc Thư Lan muốn nhờ vả Mạnh Thính, cũng sẽ đi theo.

Nhưng tối hôm qua, không khí giữa hai đứa con gái này, rõ ràng là không tốt, ba Thư cho là hai cô giận nhau, ông rơi vào đường cùng, đành phải bảo Thư Dương đi cùng chị.

Giữa trưa tan học.

Thư Dương đứng ở cổng trường chờ Mạnh Thính: "Đi thôi."

Cậu ta rất ít nói, tướng mạo cũng không phổ thông, một đôi mắt đen sâu thẳm, tính cách hết sức lặng lẽ. Hai người bọn họ, theo thứ tự là hạng nhất lớp một và hạng nhất lớp hai, nhưng không ai liên tưởng đến việc bọn họ quen biết nhau.

Mạnh Thính không biết làm sao đi chung với đứa em trai này, lắc đầu: "Chị tự đi là được rồi."

Thư Dương không thèm nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm cây ngô đồng rụng lá trong sân trường: "Ba bảo."

Ý là: nếu như không phải ba Thư dặn đi dặn lại, cậu ta cũng không đi đâu, nói chung là cô đừng làm rối chuyện. Khuôn mặt Mạnh Thính đỏ lên, mang theo chút xấu hổ nhàn nhạt: "Vậy phiền em rồi."

"Ừ."

Bệnh viện mắt cách trường học hơi xa.

Năm đó, xe buýt đến bệnh viện, phải 1 tiếng đồng hồ mới có một chuyến, xe buýt số 31 chậm rãi vào trạm. Mạnh Thính đi lên trước, Thư Dương theo sau cô, lên xe. Trong đám người chen chúc, xém chút đụng vào cô, cậu ta dùng cánh tay cản cho bọn họ.

Trước khi lên xe, cậu ta quay đầu nhìn.

Một thiếu niên tóc bạc, mặc áo bóng rổ màu đỏ, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm bọn họ.

Thư Dương nhíu mày, ngồi vào chỗ của mình.

Mắt Hạ Tuấn Minh nhìn thăm dò, giống như phát hiện đại lục mới: "Người mới lên xe buýt là Mạnh Thính phải không, cô ta đi cùng một nam sinh khác..." Anh ta cười khà khà, "học sinh giỏi cũng yêu sớm sao? Mắt cô ta không phải có chút vấn đề sao? Khẩu vị của nam sinh Thất Trung độc đáo như..."

Anh ta còn chưa nói xong, đã thấy Nhẫn lấy lại tinh thần, bỗng nhiên chạy về hướng xe buýt.

Đôi chân của thiếu niên ở độ tuổi này, vừa dài lại mạnh mẽ.

Bọn họ vừa chơi bóng xong, vào tháng mười một có chút se lạnh, Giang Nhẫn mặc áo bóng rổ với quần đùi.

Bắp chân anh ta rắn chắc, bên trên tóc bạc vương mồ hôi.

Anh ta mang theo một sự liều lĩnh, nhằm hướng trạm xe buýt mà chạy.

Nhưng cổng trường Năng Khiếu cách trạm xe buýt khá xa.

Lúc anh ta chạy tới, xe buýt đã rời đi.

Mắt Giang Nhẫn đen nhánh, từ trong đám cỏ bên đường, anh ta nhặt lên một tảng đá. Không chút do dự đập vào thân xe, lực tay của thiếu niên thật kinh người, "đùng" một âm thanh ngột ngạt vang lên.

Toàn bộ người trên xe buýt giật nảy mình.

Lái xe nhoài đầu ra cửa sổ, chửi ầm lên.

Mắng rất tục.

Nhưng mắt thiếu niên tối như mực, không nháy mắt, vẫn nhìn lạnh lùng. Mạnh Thính cũng quay đầu.

Cô liếc mắt liền thấy anh ta.

Đầu mùa đông, anh ta mặc áo bóng rổ màu đỏ như lửa, trong mắt là sự tức giận như muốn thiêu đốt hết tất cả. Bắp thịt cuộn lên, trên cánh tay rắn chắc nổi đầy gân xanh, giật giật.

Hạ Tuấn Minh bối rối, vỗ vai Phương Đàm, nói cà lăm: "Đàn Tử, làm sao bây giờ?"

Phương Đàm cũng sửng sốt.

Bọn họ đều biết, họ đến trường Năng Khiếu đã hai tháng.

Đây là... lần đầu Giang Nhẫn phát bệnh.

Lái xe mắng người xong, nhìn lại bộ dạng của thiếu niên, trong lòng sợ sệt.

Nhìn thế nào cũng không phải người bình thường.

Ông đạp chân ga, xe buýt xì ra một làn khói đen, vụt đi mất.

Mạnh Thính cũng không nhìn nữa, cô quay đầu lại, tim nhảy thình thịch. Lần đầu tiên cô chầm chậm nhận ra, có nhiều thứ, cho dù thay đổi đến thế nào, thì vận mệnh vẫn y nguyên, không nhanh không chậm lái về phía quỹ đạo vốn có.

Giọng Thư Dương nhàn nhạt hỏi: "Chị biết anh ta?"

Mạnh Thính nửa ngày không nói chuyện. Thư Dương liếc nhìn cô một cái, cũng không hỏi gì thêm nữa.

Lúc bọn họ đến bệnh viện, còn phải xếp hàng thêm một tiếng đồng hồ.

Bác sĩ điều trị cho Mạnh Thính là người quen, từng ở cùng thôn với mẹ cô, là bạn học cấp hai.

"Dì Tôn."

Tôn Xảo Du kéo khẩu trang chữa bệnh xuống, cười dịu dàng, lấy mắt kính của cô ra, bảo Mạnh Thính nằm trên giường, sau đó chiếu đèn kiểm tra mắt của cô.

Mạnh Thính không thoải mái, nháy mắt mấy cái, nước mắt theo phản ứng sinh lý, tiết ra.

Màu mắt của cô không đậm, không thuần màu đen, cũng không thuần màu nâu, mà giống màu trà nhàn nhạt. Giống như đồng tử được nước mưa gội rửa sạch sẽ, trong suốt.

Thư Dương đang đứng tại cửa ra vào, tỏ vẻ như việc không liên quan đến mình, Tôn Xảo Du cũng không khách khí với cậu ta.

"Chàng trai trẻ, qua đây giúp tôi cầm cái đèn này."

Thư Dương đi tới, nhận đèn pin từ tay bà.

Cậu ta cúi đầu xuống, trong chớp mắt, ngẩn hết cả người.

Đôi mắt của thiếu nữ rất sáng, bị ánh đèn chiếu vào càng thêm óng ánh. Da cô trắng nõn, môi màu hồng nhạt. Lông mi dài dính chút nước, nhẹ nhàng như cánh bướm vậy, trong mắt là một sự yên tĩnh, an hòa.

Ba năm qua, đây là lần đầu Thư Dương thấy hình dáng lớn lên của Mạnh Thính.

Cậu ta cũng giống như Thư Lan, đều khắc sâu ấn tượng đối với Mạnh Thính mười tuổi.

Khi đó, cha mẹ cậu ta ly hôn đã một năm, ba Thư cũng không giỏi chăm sóc trẻ con, hai đứa bé đều lếch tha lếch thếch, Thư Dương bị cảm, mũi đỏ bừng. Quần áo trên người cậu ta đã năm ngày chưa thay, cổ áo dính một mảng bẩn.

Thư Lan cũng không khá hơn chút nào, quần áo và túi đều bẩn.

Đó là ngày Tăng Ngọc Khiết chính thức chuyển đến nhà họ Thư, ba Thư xấu hổ, cẩn thận thay quần áo mới cho hai đứa bé.

Sau khi Tăng Ngọc Khiết nắm tay Mạnh Thính vào cửa.

Thư Lan và Thư Dương đang xem TV, đều trợn tròn mắt.

Bọn họ được ba mặc quần áo chỉnh chu, nhưng thật sự vẫn khó hình dung được cái cảm giác lần đầu nhìn thấy Mạnh Thính.

Cô nắm tay Tăng Ngọc Khiết, trên khuôn mặt mang một dáng vẻ bối rối về tương lai.

Bé gái mười tuổi mặc một chiếc váy màu xanh da trời, tóc xõa bờ vai. Vớ trắng nhỏ cùng giày da nhỏ màu đen. Váy sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt non mềm xinh đẹp.

Đúng vậy, xinh đẹp.

Không phải dùng để hình dung đứa bé đáng yêu, mà là loại vẻ đẹp từ trong trứng nước rồi. Giống như chuồn chuồn con đầu hè, nhẹ nhàng đậu trên ngọn cỏ. Một loại vẻ đẹp mong manh và tinh xảo.

Cô thấy hai anh em đều ngây ngốc há hốc mồm nhìn mình, lại được Tăng Ngọc Khiết cổ vũ, cô duỗi bàn tay nhỏ ra, nụ cười ngượng ngùng: "em trai, em gái tốt à, chị là Mạnh Thính."

Thư Lan vội vươn tay nắm chặt lại.

Thư Dương cũng ngơ ngác, đưa bàn tay nhỏ dính bẩn của mình, chùi vào quần áo, nhẹ nhàng nắm chặt tay cô bé.

Vừa trắng vừa mềm, mu bàn tay rất đáng yêu lại còn mềm mềm, lún lún.

Giống như bông gòn vậy.

Chờ Mạnh Thính đi rồi, Thư Lan ghé lỗ tai cậu ta: "Anh, cô ấy thật là xinh."

Ừm, cậu im lặng gật đầu.

Thư Lan nói: "Nếu em đẹp như vậy thật là tốt."

Thư Dương không nói gì.

"Anh, nước mũi anh chảy ra kìa, a, thật bẩn quá đi."

Lần đầu Thư Dương cảm giác vô cùng xấu hổ, muốn đào một cái hố mà chui vào.

Năm mười bốn tuổi đó, con mắt Mạnh Thính xảy ra chuyện.

Chuyện này không ảnh hưởng chút nào đến sinh hoạt của Thư Dương, nhưng thiếu nữ mang vẻ đẹp tinh xảo kia, giờ lại mang mắt kính vụng về khôi hài của người mù. Đi đường cũng phải dựa vào gậy dò đường, thế giới của cô ấy trở thành một vùng tăm tối.

Đôi khi đi trên đường sẽ có người đến trêu đùa, ồn ào náo nhiệt.

Dần dần, toàn bộ cư dân đều đã quên dáng vẻ mà Mạnh Thính đã từng mang. Một thiếu nữ xinh đẹp ngây ngô, vô cùng loá mắt. Bao gồm cả Thư Dương, cũng rất khó đem người chị luôn thầm lặng và gò bó của hiện tại để liên hệ đến cô tiên nữ nhỏ Mạnh Thính ngày nào.

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch