Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Chấp Yêu

Chương 25: Dọn Dẹp Phòng Thi

Chương 25: Dọn Dẹp Phòng Thi




Tầm mắt Giang Nhẫn phóng xa trên mặt đường, tay dần dần nắm chặt.

"Tao biết."

Anh ta hiểu hết, nhiều người thể hiện ra ngoài là thật sự thích anh ta, nhưng không mấy người có tình cảm thật sự. Anh ta cũng chưa từng để ý. Dù sao... Anh vô ý thức, vô học, hút thuốc đánh nhau, còn mắc bệnh tâm lý.

Gió khiến cho tiếng nói của anh trở nên khô khốc, anh mở miệng: "Hạ Tuấn Minh, cô ấy thành tích tốt như vậy, tại sao lại yêu đương?"

Hạ Tuấn Minh ngẩn ngơ, tưởng là anh ta hỏi về Thẩm Vũ Tình.

Anh ta lỡ hẳn mấy nhịp, đáp vu vơ: "Có thể là vì không thể chống đối bằng lời nói chăng? Không giống như mấy lão già cổ hủ chết bầm đó."

Giang Nhẫn yên lặng mấy giây: "Nếu vậy, tại sao không phải là tao?"

Cô ta, ngoại trừ thành tích tốt cũng không có gì ưu tú, mắt lại còn có chút vấn đề nhỏ, dáng dấp cũng không đẹp như kẻ khoe khoang Thẩm Vũ Tình, anh ta cũng không ngại. Còn bệnh của anh, cũng có thể chịu đựng được phải không?

Giọng anh ta rất nhẹ, trong cơn gió tháng mười một, nên mọi thứ đều không nghe rõ được gì.

Tháng mười một, Thất Trung thi cuối kỳ.

Đối với học sinh của Thất Trung, thi cử giống như chiến trường, ai cũng vì trận chiến quan trọng này mà chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Triệu Noãn Chanh bình thường hay nhảy nhót tưng bừng, cũng đang rất thành thật đọc sách.

Trước khi tan học, chủ nhiệm Phiền Huệ Nhân dặn dò: "Từ sáng mai và hai ngày sau đó sẽ là thi cuối kỳ, các em là học sinh của lớp một, kết quả đều bị các lớp khác nhòm ngó. Cô cũng không muốn nhiều lời nữa, những giáo viên khác đều dặn dò như vậy. Tiếng anh là môn cần chú ý một chút, tiếng anh hầu như là trắc nghiệm, sẽ được chấm bằng máy nên nhất định phải tránh tô sai đáp án. . ."

Bà nghiêm túc nói về rất nhiều môn cần chú ý, sau đó quay sang nói với lớp trưởng Quan Tiểu Diệp: "Lúc tan học, sắp xếp các bạn quét dọn vệ sinh để chuẩn bị cho kỳ thi nha."

Vì phải đổi phòng học, nên mỗi phòng đều phải sắp xếp lại bàn ghế.

Một phòng thi chỉ ngồi ba mươi học sinh, gần như một nửa số bàn học phải dời lên phòng học trống trên lầu.

Quan Tiểu Diệp dọn xong sách vở vào cặp, nghiêm mặt nói: "Lần này đến lượt tám bạn tổ năm thu xếp chỗ ngồi, sau khi tan học các bạn chú ý một chút nha."

Cô đưa xấp giấy ghi số báo danh cho Phó Văn Phi: "Cậu giúp tôi dán cái này nha, tôi phải về nhà ôn bài."

"Tổ chúng tôi có người nghỉ mà."

"Cũng không còn cách nào khác, những người còn lại phải làm chứ sao. Hay là cậu hỏi xem có ai khác đồng ý giúp đỡ không."

Phó Văn Phi là một nam sinh đẹp trai, cũng là lớp phó của lớp một. Thành tích tốt hơn rất nhiều so với Quan Tiểu Diệp, cậu ta gật đầu, trong mắt lộ ra một chút chán ghét đối với Quan Tiểu Diệp.

Quan Tiểu Diệp gầy và nhỏ con, lại còn cứng nhắc, giống như một bà lão thời dân quốc cổ hủ bước ra từ trong sách vậy. Dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, sau khi làm lớp trưởng chỉ toàn thích ra lệnh.

Phó Văn Phi là một nam sinh, rất không phục trong lòng.

Số lượng các bạn cùng lớp đi được cũng chẳng khác biệt lắm, cậu ta chào mấy bạn chịu trách nhiệm vệ sinh của tổ năm. Tổ bọn họ có một bạn nghỉ bệnh, quét dọn phòng học và chuyển bàn vốn là việc khổ cực, đương nhiên những bạn học khác sẽ không chịu hỗ trợ.

Tổng cộng còn bảy người, Mạnh Thính cũng trong số đó.

Còn có Triệu Noãn Chanh, Lưu tiểu Di và Hồng Huy, bạn cùng bàn với Mạnh Thính.

Đây là lần đầu các bạn phải chuyển mấy cái bàn lên trên lầu.

Vẻ mặt Triệu Noãn Chanh đau khổ: "Thính Thính ơi, tất cả là ba mươi cái bàn, chúng ta có bảy người chuyển, vậy mỗi người đều phải chuyển ít nhất bốn bàn. Từ lầu hai lên lầu năm, nghĩ thôi là muốn phát điên rồi."

Bàn học của Thất Trung là bàn gỗ cồng kềnh, năm đó, mấy cái bàn còn tróc sơn, loang lổ lốm đốm trông rất khó coi.

Mạnh Thính cũng buồn một chút, cô an ủi Triệu Noãn Chanh, cười cười nói: "Không sao, từ từ sẽ xong mà."

Đám người lau dọn vệ sinh trước, bụi bay mịt mù. Triệu Noãn Chanh và Mạnh Thính lấy ấm nước, vẩy vẩy cho đỡ bụi. Lưu Tiểu Di ho khan vài tiếng, dùng tay quạt quạt, đột nhiên con mắt cô ấy sáng lên, kéo kéo Mạnh Thính.

Mạnh Thính quay đầu lại, Lưu Tiểu Di hưng phấn nói: "Mạnh Thính, cậu nhìn ra ngoài kia xem, đó có phải là Phó Văn Phi và Thẩm Vũ Tình không?"

Không giống vẻ mặt cứng nhắc khi Phó Văn Phi đối mặt với Quan Tiểu Diệp, gương mặt đẹp trai của cậu ta đang đỏ ửng, quay lại lấy vở của mình ra. Đưa cho Thẩm Vũ Tình.

Thẩm Vũ Tình cười tươi như hoa, không biết nói cái gì, mặt Phó Văn Phi đỏ lên như gấc.

Lưu Tiểu Di chậc chậc nói: "Mị lực của Thẩm Vũ Tình đúng là quá lớn, đến cả mọt sách của lớp chúng ta cũng đem “bí kíp” đưa cho cô ta. Phó Văn Phi không phải rất thanh cao sao. Nhưng bạn trai cũ của Thẩm Vũ Tình không phải là Giang Nhẫn sao? Mấy này trước còn muốn quay lại với Giang Nhẫn mà, sao bây giờ lại đi cùng Phó Văn Phi."

Mạnh Thính cảm thấy buồn cười, lắc đầu, bây giờ đại nghiệp chuyển bàn học bắt đầu.

Mỗi nữ sinh đều phải chuyển bốn cái bàn.

Lưu Tiểu Di nghĩ đến chuyện này, ngay cả tâm tình hóng dramma cũng tiêu biến. Chấp nhận số phận, ôm lấy một cái bàn, lảo đảo đi lên lầu.

Bàn gỗ nặng nề, Mạnh Thính vừa chuyển xong một cái về đã mệt mỏi thở hồng hộc.

Sắc mặt của bạn cùng bàn đeo kính của cô, Hồng Huy, cũng chẳng khá hơn, quá nặng đi mà, lại còn phải vác đến tận lầu năm. Cậu ta là một nam sinh mà cũng cảm thấy rất tốn sức, không chịu nổi liền oán trách bạn cùng tổ nghỉ học.

Triệu Noãn Chanh rầu rĩ, việc chuyển bàn nặng nhọc thế này mà cũng chẳng chiếu cố cho con gái tí nào hết. Việc quá nhiều, mọi người chỉ có thể cùng chuyển một lúc.

Khi đó là giữ tháng mười một, Thất Trung đã tan học được 40 phút, thỉnh thoảng, trong sân trường vang đến vài tiếng chim hót, thanh thúy êm tai. Cây bạch quả màu vàng, vài chiếc lá lả tả rơi xuống.

Lần thứ hai Mạnh Thính chuyển bàn lên, lúc buông cái bàn xuống thở, thì gặp phải một người không ngờ tới.

Giang Nhẫn lười biếng, đứng tựa vào tường ở hành lang lầu ba, hút thuốc.

Gió lay động mái tóc bạc của anh ta, trong không khí truyền đến mùi khói nhạt nhẽo.

Mạnh Thính không biết vì sao anh ta lại ở đây, đành phải giả bộ như không trông thấy anh. Hì hục dùng sức nâng cái bàn lên, tiếp tục đi.

Dáng người cô mảnh khảnh, tạo cho người ta cảm thấy yếu ớt đáng thương.

Anh ta không nhịn được cười, dụi tắt đầu thuốc lá, tiện tay ném vào thùng rác. Sau đó đi đến trước mặt cô, dễ dàng dùng một tay nâng cái bàn gỗ nặng nề lên, trong tay Mạnh Thính chợt nhẹ hẫng.

"Đưa đây?"

Anh ta khuân cái bàn lên vai, bộ dạng dễ dàng, giống như nó không có trọng lượng.

Thiếu niên tóc bạc nói huỵch toẹt, phảng phất mấy phần du côn: "Nói đi, học sinh giỏi."

Mạnh Thính có mấy phần hoảng hốt: "Tôi tự mang được."

Giang Nhẫn nhíu mày: "Tôi nói thật luôn, tôi thấy cô lên lầu năm đúng không?"

Người ta cao, chân lại dài, khiêng một cái bàn, mà như xách một cái túi nhựa vậy, thoải mái đi lên lầu.

Mạnh Thính theo sau lưng anh ta.

Trên người anh ta có mùi khói nhạt nhẽo, nguyên nhân là vì tính nóng nảy, dẫn đến nghiện thuốc rất khó bỏ. Lúc cảm xúc của anh ta chấn động sẽ phải hút thuốc cho đến khi dịu lại.

Mạnh Thính không biết vì sao Giang Nhẫn lại giúp cô chuyển bàn, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, dù cô có tám cái miệng cũng không phân trần được.

-------------

Người dịch: Chikahiro

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch