Mạnh Thính vẫn nhớ tới chuyện kiếp trước, Thư Lan để mặc cô chết.
Nếu như không phải vì Thư Lan buông sợi dây thừng, cô sẽ không chết. Huống chi, cô bất chấp nguy hiểm xuống dưới là vì tìm kiếm đứa em trai không máu mủ trong ngọn núi bị lở đất. Cô không biết rõ, lý do gì mà Thư Lan buông dây, nhưng trong lòng cô luôn có một cây gai.
Nhưng nhìn người cha nợ nần, tóc mai điểm bạc trước mắt này, Mạnh Thính không nói được gì, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu.
Mạnh Thính và Thư Dương, kẻ đi trước người đi sau, cùng đến trường. Bọn họ đều học lớp mười một ở Thất Trung, Mạnh Thính ở lớp một, Thư Dương ở lớp hai.
Hai người đều ở lớp chọn.
Mạnh Thính nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cậu thiếu niên, sau khi cô bị bỏng, chính Thư Dương và ba Thư kiên trì giúp cô trị liệu. Bọn họ chưa từng từ bỏ cô.
Bóng lưng Thư Dương càng ngày càng xa, trước khi băng qua đường một lúc, anh quay đầu lại, mắt nhìn Mạnh Thính, dừng lại, yên lặng đợi cô.
Hai người đến trường lúc 7:45, rồi lặng lẽ bước vào lớp học của mình.
Mạnh Thính vừa tiến đến, trong lớp học có rất nhiều người chào hỏi cô.
"Buổi sáng tốt lành, Mạnh Thính."
"Buổi sáng tốt lành."
Một năm này Mạnh Thính học lớp chuyên anh.
Mọi người đều biết gia cảnh cô không may, cô và mẹ bị tại nạn giao thông, mẹ cô qua đời còn cô thì mù. Nhưng do thành tích cực kỳ ưu tú, hồi học cấp hai đã chắc chắn được học Thất Trung. Kết quả nhiều cuộc thi đều xếp hạng 1, trừ cái ngày cô đi phẫu thuật kia, cô không thi được, có thể nói cô là một tấm gương truyền cảm hứng điển hình.
Cho nên khi cô dùng gậy dò đường và mang kính râm đi học, tất cả mọi người đều không chế giễu cô. Thậm chí ngay từ đầu đã đối xử với cô rất tốt.
Ngồi cùng bàn với cô là một nam sinh đeo kính, hay ngại ngùng, bình thường không hay giao lưu cùng các bạn trong lớp, rất cố gắng học hành, nhưng thành tích mãi vẫn chẳng lên được.
Nữ sinh ngồi bàn trước mặt mày vui vẻ đến lớp: "Thính Thính, cậu tới rồi à!"
Mạnh Thính cong môi, cười một tiếng, có chút hoài niệm, ngữ điệu như cơn gió dịu dàng của tháng ba, nói: " Triệu Noãn Chanh."
Triệu Noãn Chanh sửa sang số tóc bị gió sớm thổi loạn xạ của cô, hạ thấp giọng nói với Mạnh Thính: "Thính Thính cậu nhớ việc xin học bổng chứ, kết quả đã có rồi đó." Cô ấy biết gia cảnh của Mạnh Thính không tốt lắm, rất đau lòng cho hoàn cảnh không dễ dàng của cô gái này.
"Ừm."
Tiết đầu tiên là của hiệu trưởng Đường Hiểu Lệ, cô là giáo viên Ngữ Văn, vừa giỏi lại có khí chất.
Mạnh Thính lắng nghe những kiến thức quen thuộc này, chầm chậm chép bài.
Tay cô cầm bút có chút ngượng, nhưng hết sức chăm chú.
Ngồi cùng bàn, Hồng Huy nhịn không được nhìn qua xem cô viết cái gì, cậu ta ham học hỏi nhưng thành tích không tiến triển nhiều, cũng rất sốt ruột, lại đang có cơ hội ngồi cùng bàn với hạng nhất, cậu ta luôn không nhịn được mà liếc ngang liếc dọc "ăn trộm bí kíp" .
Mạnh Thính cảm thấy ánh mắt của cậu ta, bày vở ra.
Khí chất của cô nhu hòa, dịu dàng, ngược lại, khiến Hồng Huy bối rối. Trong lòng cậu ta nghĩ thầm, chả trách nhiều người cảm thấy Mạnh Thính là người tốt, cô thật sự rất dịu dàng đáng yêu.
Sau một tiết học, cuối cùng Mạnh Thính cũng tìm lại được chút cảm giác học sinh cấp ba.
Một năm này, vì Thất Trung không có tiền, bàn học và quạt trần đều đã cũ. Cả ghế cũng không còn chắc chắn, lung lay kêu cót két.
Trong phòng học, thứ đồ vật duy nhất còn mới chính là chiếc bảng đen.
Cũng may đang là mùa thu, cũng không cần quạt, nhưng mà chỉ những thứ này cũng đủ để mọi người cảm thấy chênh lệch rất lớn.
Dù sao thì Năng Khiếu bên cạnh đã sớm gắn điều hoà không khí sưởi ấm.
Người ta ung dung hưởng thụ, còn bọn họ mùa hè chịu nóng, mùa đông chịu lạnh, chẳng ai ngoại lệ.
Sự chênh lệch giữa kẻ có tiền và kẻ nghèo hèn lớn như vậy đó.
Sau tiết đầu tiên, trong trường học lại xảy ra chuyện.
Có tiếng ồn ào bên ngoài, Mạnh Thính ngồi trên ghế. Sau một lúc, Triệu Noãn Chanh bước vào. Vẻ mặt đầy kích động nói: "Thẩm Vũ Tình của lớp 14 đang ở bên Năng Khiếu, cô ấy không lên lớp, cậu đoán xem là vì cái gì nào?"
Trong lòng Mạnh Thính lộp bộp.
Vì cái gì? Có thể vì cái gì nữa chứ, đương nhiên là vì Giang Nhẫn rồi.
Quả nhiên, Triệu Noãn Chanh nói: "Cô ta vì một nam sinh của Năng Khiếu. Bình thường, cậu luôn thấy cô ta mang vẻ cao ngạo, lại còn mang tiếng hoa khôi, chưa từng để ý ai, bây giờ lại muốn tranh giành bạn trai với nữ sinh Năng Khiếu, mắc cười không?"
Lưu Tiểu Di bàn phía sau cũng nghe thấy, xen vào nói: "Vì nam sinh kia có lai lịch rất lớn."
Chuyên mục tin đồn Thất Trung rơi vào ngõ cụt, tháng chín Giang Nhẫn nhập học trường Năng Khiếu. Ở bên kia thì danh tiếng rất lớn, nhưng với những học sinh chăm chỉ của Thất Trung lại hiếm người biết anh ta.
Triệu Noãn Chanh liếc mắt, không thể phủ nhận việc cô cũng có chút cảm giác ưu việt của một học sinh giỏi: "Có thể lợi hại bao nhiêu đây, thấu trời sao?"
Lưu Tiểu Di nhún vai: "Đúng là thấu trời, tập đoàn Tuấn Dương, cậu biết không? Nhà cậu ta chính là công ty bất động sản lớn nhất toàn quốc."
Triệu Noãn Chanh: ". . . Vãi nồi."
Lưu Tiểu Di như người đi đầu tin tức thời đại, không nhịn được, lại nói: "Hồi đầu tuần, cậu ta đánh giáo viên chủ nhiệm trên lớp, phải nhập viện, nhưng bây giờ cậu ta vẫn sống rất tốt ở trường. Dạng người này, Thẩm Vũ Tình có để ý cũng chẳng có gì kỳ quái."
Lúc còn trẻ, phách lối cũng là một loại vốn liếng.
Rất nhiều bạn học vây tới: "Cậu ta đánh giáo viên vì cái gì vậy?"
"Thật to gan lớn mật, giáo viên mà cũng dám đánh."
"Có tiền thì sao chứ, phách lối như vậy, một ngày nào đó xã hội sẽ dạy cậu ta cách làm người."
"Cái này có là gì, không cần cố gắng cũng có thể thừa kế tài sản mà."
Cả đám người cười ầm lên.
Trong lớp đầy âm thanh líu ra líu ríu, Mạnh Thính đột nhiên đứng lên.
Mạnh Thính nhíu chặt lông mày, lúc đầu việc này chẳng có quan hệ gì tới cô, nhưng cô biết. Bây giờ, hoa khôi Thẩm Vũ Tình muốn đi tìm ai, là em của cô, Thư Lan.
Cô đã không muốn dính dáng nhiều đến Thư Lan, nhưng buổi sáng, lời ba Thư dặn dò còn ở bên tai.
Ba Thư đã già, cơ thể cũng càng ngày càng kém. Làm việc tại phòng thí nghiệm, đôi khi không chú ý, ông liền có thể bị nhiễm phóng xạ. Cả một đời thứ ông quan tâm nhất chính là người thân, có thể nói ông chết vì Mạnh Thính.
Mạnh Thính quay đầu lại, nói với Triệu Noãn Chanh: "Tớ thấy không khỏe trong người, cậu có thể giúp tớ xin phép giáo viên không?"
Triệu Noãn Chanh vội vàng gật đầu.
Mạnh Thính đi tới cổng trường, gác cổng không cho cô ra ngoài. Cô hiếm khi nói láo, nhưng nghĩ đến tất cả những thứ cô sẽ phải đối mặt trong tương lai, cô chỉ chỉ vào mắt mình: "Chú ơi, mắt con không khỏe."
Gác cổng biết cô, một nữ sinh nổi tiếng thông minh chăm chỉ trong trường, vội vàng cho cô đi.
Trường năng khiếu bên cạnh đi vào dễ hơn nhiều, gác cổng chỉ để trang trí. Lúc Mạnh Thính đến cửa lớp 11/8, trong phòng học phát ra âm thanh vô cùng ồn ào.
Thẩm Vũ Tình không đi một mình, cô ta còn đưa theo một đám chị em nữa.
Thư Lan cũng cứng đầu, Mạnh Thính đi vào còn nghe được cô nói: "Cho dù cô có là bạn gái của Giang Nhẫn thì sao, ai không biết hôm trước sinh nhật cô, cậu ta không đi, sau đó ném cho cô một túi tiền."
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com