Triệu Noãn Chanh không chú ý tới vẻ mặt ngỡ ngàng của Mạnh Thính, vừa thu dọn sách vở ở bên cạnh, vừa nói chuyện phiếm: "Sinh nhật lần trước của Thẩm Vũ Tình, nghe nói Giang Nhẫn không tới. Sau đó không biết sao, cô ta nói tối cuối tuần này, Giang Nhẫn mời tất cả bạn học trong lớp cô ta đi Tiểu Cảng Thành chơi. Thính Thính à, cậu có biết Tiểu Cảng Thành không?"
Mạnh Thính lắc đầu.
Mắt Triệu Noãn Chanh lóe lên: "Tớ cũng chưa đi bao giờ, nhưng tớ nghe nói là một lần đi chơi ở đó, ít nhất phải tốn mấy chục ngàn tệ đó." Cô hưng phấn chép miệng, "Mọi người đều biết Thẩm Vũ Tình là kẻ khoe khoang, thế nhưng Giang Nhẫn thật sự có tiền, lại còn rất hào phóng. Haiz, ai bảo Thẩm Vũ Tình xinh đẹp làm gì chứ, cỡ chúng ta chắc chắn không bao giờ có cơ hội này."
Mắt Mạnh Thính bây giờ, chỉ tập trung vào tờ đơn trên tay, nghiêm túc viết tên mình lên.
Cô biết thế giới này rất không công bằng, có người tùy tiện tiêu xài hàng vạn tệ, có người chỉ vì sinh hoạt phí thôi cũng đã vất vả lắm rồi.
"Thính Thính, cậu đăng ký thi Olympic toán học sao?"
"Ừm."
"Cậu đã học chưa?"
"Hồi nhỏ có học qua rồi, còn hai tuần, tớ sẽ luyện tập nhiều hơn để thử thi xem sao."
Trong lòng Triệu Noãn Chanh không khỏi khâm phục Mạnh Thính, thật lợi hại.
Trong lòng Mạnh Thính lại thở dài, dù sao cũng là tám ngàn tệ, không được cũng phải đi. Cô không muốn ba Thư đi làm thí nghiệm phóng xạ, việc quan trọng nhất chính là không thể dẫm vào vết xe đổ của việc bị hủy hoại nhan sắc, việc thứ hai là nghĩ ra biện pháp kiếm thật nhiều tiền.
Nhưng bây giờ cô mới mười bảy tuổi, còn đang học lớp mười một. Ba Thư chắc chắn sẽ không cho cô đi làm những thứ khác mà bỏ bê việc học đâu, nhưng việc thi thố thì khác.
Mạnh Thính giật mình, mắt cô nhìn tờ rơi của Olympic toán học, đột nhiên cô hiểu ra: làm thế nào để kiếm tiền.
Cô hỏi Triệu Noãn Chanh: "Trừ cuộc thi Olympic toán học ra, còn cuộc thi nào khác không?"
"Có nè, còn cuộc thi thuyết trình bằng tiếng Anh, nhưng tới hè mới diễn ra."
Mạnh Thính có chút thất vọng.
Triệu Noãn Chanh nghĩ nghĩ: "Nhưng tớ nghe nói bên Năng Khiếu có rất nhiều cuộc thi dạng như vậy, ca hát – khiêu vũ – đánh đàn gì đó, trường bọn họ tìm kiếm học sinh giỏi nghệ thuật. Nhưng Thính Thính." Triệu Noãn Chanh nhìn cô, muốn nói lại thôi, một lúc lâu mới nói, "Thôi, không có gì đâu."
Mắt Thính Thính bị thương, làm sao có thể thi mấy loại hình như khiêu vũ hay đánh đàn dương cầm được.
Hôm nay, đến phiên Triệu Noãn Chanh trực nhật, việc trực nhật của học sinh Thất Trung rất đơn giản, sau khi mọi người đã tan học, thì lau sạch bảng, đóng hết các cửa sổ là được.
Mạnh Thính giúp cô ấy một chút.
Lúc hai người đóng cửa sổ liền phát hiện ra trời sắp mưa, sấm rền rĩ vang lên, chuẩn bị mưa to. Triệu Noãn Chanh chửi thầm một tiếng.
"Thính Thính, cậu có mang dù không?"
Mạnh Thính không mang.
Triệu Noãn Chanh cũng không.
Năm này, Thất Trung không có chiến dịch dù hảo tâm, mà lúc có thì Mạnh Thính, Triệu Noãn Chanh, Thư Dương và các học sinh cùng khối cũng đã tốt nghiệp rồi.
Hai người xuống tới lầu một, thấy mưa đã rất to rồi, cảm thấy buồn bực. Trường bọn họ không cho mang điện thoại, năm này Mạnh Thính cũng không có điện thoại, mắt cô nhìn đồng hồ điện tử —18:32.
Ba Thư tan ca đều vào chín giờ tối.
Triệu Noãn Chanh cũng khá bất an: "Ba tớ tan ca, chắc là sẽ tới đón tớ nhỉ?"
Vừa dứt lời, từ cổng trường có mấy chiếc xe hơi thể thao chạy vào. Một chiếc xe thể thao màu trắng bạc rất đẹp, bẻ lái một cái, dừng ngay tòa nhà mà hai cô đang đứng.
Đi đầu là một chiếc siêu xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Thính thấy gương mặt của Giang Nhẫn.
Anh ta đặt tay lên vô lăng, nhìn qua hướng Mạnh Thính, Mạnh Thính cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của anh ta.
Triệu Noãn Chanh vội vàng kéo Mạnh Thính ra sau lưng, nghĩ thầm không biết gác cổng có chuyện gì, lại để mấy tên Năng Khiếu lái xe vào đây.
Một lúc sau, trên lầu vang đến âm thanh cười nói vui vẻ, Thẩm Vũ Tình cùng mấy nữ sinh đi xuống.
Mấy chiếc xe thể thao đều có giá trị không nhỏ, khiến các nữ sinh đều trố mắt nhìn.
Nhao nhao lấy lòng: "Thiếu gia Giang, vạn tuế."
Hạ Tuấn Minh nhíu mày: "Các mỹ nữ lên xe đi nào, đừng để bị ướt nha."
Mấy nữ sinh tách nhau ra, lần lượt lên xe. Thẩm Vũ Tình lên xe của Giang Nhẫn.
Giang Nhẫn, chân đang để trên bàn đạp ga, con mắt đen đột nhiên hướng về phía xa, nơi hai nữ sinh đang đứng tránh mưa: "Người đứng bên kia. . ." Anh còn không biết gọi cô là gì, "Lên xe, tôi đưa cô ra trạm xe buýt."
Mạnh Thính giương mắt lên.
Tạm thời cô vẫn chưa thích ứng với đôi mắt này, dùng lâu vẫn cảm thấy đau. Nhưng trời cũng đang ảm đạm, nên cô cũng không cần nhắm hai mắt lại.
Mạnh Thính lắc đầu: "Cám ơn, không cần đâu."
"Lên xe, đừng để tôi nói lần thứ ba." Giọng anh ta không giấu nổi sự mất kiên nhẫn.
Miệng Mạnh Thính há hốc, ngược lại, Thẩm Vũ Tình lại thò đầu ra: "Bạn học lớp một ơi, mắt cậu không tốt, lên xe đi." Giọng cô ta vui vẻ, nhưng ánh mắt lại không có vẻ gì là như vậy cả.
Hạ Tuấn Minh ở phía sau, cũng sợ cứng người.
Anh Nhẫn lúc nào cũng tốt tính vậy sao, thật sự thích người tàn tật sao?
Mạnh Thính biết tính Giang Nhẫn, càng chống đối anh ta, thì anh ta càng cứng rắn. Nếu cô không lên xe, chân anh ta chắc chắn sẽ không đạp ga.
Năm này Giang Nhẫn mười tám tuổi. Anh ta học lại một lớp, nên so với bạn học thì lớn hơn một tuổi, đã sớm lấy bằng lái. Mọi người đều nhìn hai cô, Mạnh Thính và Triệu Noãn Chanh đành phải lên xe Giang Nhẫn.
Bình thường Triệu Noãn Chanh nói rất nhiều, nhưng giờ cũng sợ hãi giống một con chim nhỏ vậy.
Trên xe rất yên tĩnh.
Thẩm Vũ Tình cũng biết Giang Nhẫn có tính bạo lực, bình thường cô ta cũng không điên mà đi chọc giận anh ta.
Giang Nhẫn lái xe, một lúc sau, sau lưng lên một giọng nói mềm ngọt: "Trạm xe buýt ở đăng trước kia."
Âm thanh giống mật ong ngọt ngào nhất, lại giống như làn nước mềm mại tại một thành phố cổ miền Nam nào đó mà ngày bé từng ghé thăm. Chỉ có điều trong đó chứa đựng sự xa cách lạnh lẽo như băng.
Giang Nhẫn nắm chặt tay lái, đột nhiên cười: "Thật sự cô không mù."
Anh ta nói, đạp chân ga, trạm xe buýt kia vụt qua trước mắt các cô. Lúc này Mạnh Thính luống cuống, cô cầm gậy dò đường lên, có chút bất an. Cô không chọc giận anh ta, vì cái gì mà anh ta ghét cô đến vậy.
Mạnh Thính nhìn về phía Triệu Noãn Chanh, Triệu Noãn Chanh không dám phát ra một tiếng gì.
Đùa chứ cái thứ gọi là tính bạo lực kia thực sự rất đáng sợ.
Thiệt muốn điên mà. . .
Một đám người xuống xe tại Tiểu Cảng Thành.
Bên ngoài mưa vẫn còn lớn tiếng, đường phố ẩm ướt. Trời dần tối, đèn neon trong thành phố dần được bật lên.
Ba chữ Tiểu Cảng Thành lóe sáng, chói mắt.
Mạnh Thính xuống xe đứng tại cửa ra vào, Tiểu Cảng Thành cách nhà cô rất xa, cô dù có muốn đón xe đi về cũng không đủ tiền.
Giang Nhẫn xỏ chìa khóa vào ngón trỏ: "Học sinh giỏi, vào đây chơi nè."
Anh ta gọi hai cô vào chơi, không phải là trưng cầu ý kiến ý tứ gì.
Mấy người bảo vệ đẹp trai đều biết anh ta, xoay người hô: Giang thiếu. Khóe môi Giang Nhẫn cười lạnh, mu bàn tay anh bây giờ vẫn còn đau. Nếu không phải xem thường bọn họ, thì nhất định phải chơi cùng bọn họ.
-------------
Người dịch: Chikahiro
Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com