“Vợ à, em làm gì vậy?” Châu Tùng Bách hơi ngẩn người ra một chút, lập tức đi vào trong phòng bếp, mở nắp nồi ra thì nhìn thấy một con gà!
Châu Tùng Bách trợn to hai mắt.
Lâm Tư Tư nhìn thấy khuôn mặt của anh đỏ au au vì phơi nắng thì đau lòng đứt ruột, lập tức vội vàng đi múc nước cho anh rửa mặt, nói: "Đói bụng lắm hả? Rửa mặt một chút đi rồi chuẩn bị ăn mì, em sẽ bưng ra cho anh một bát mì gà."
"Không phải chứ, vợ à, con gà này ở đâu ra vậy? Không phải là em làm thịt gà của chúng ta đó chứ?" Châu Tùng Bách hỏi.
Trong nhà chỉ có mỗi hai con gà mái, mặc dù anh cũng rất muốn ăn thịt gà, nhưng nếu làm thịt đi thì sẽ không có trứng ăn, hai con gà mái kia rất siêng đẻ trứng, thậm chí ngay cả anh cũng không nỡ giết chỉ định giữ lại để ăn trứng thôi.
"Hai con gà mái kia của chúng ta sao có thể làm thịt ăn được chứ? Là em mang về lúc đi lên núi hái nấm với Thái Chiêu Đệ hôm nay đó." Lâm Tư Tư nhướng nhướng mày nói, gương mặt đầy vẻ anh mau tới khen ngợi em đi.
Châu Tùng Bách lập tức hiểu ra, đây là nhặt lấy được thứ do người khác nuôi sẵn!
Anh mỉm cười nhìn vợ mình: "Được đó, vợ à, sao em lại may mắn đến vậy được chứ? Lần sau cũng dẫn anh đi cùng đi."
“Chuyện lần sau thì để nói sau đi, anh mau đi rửa mặt đi để còn ăn mì nước nữa.” Lâm Tư Tư nói.
Châu Tùng Bách ngồi đợi đến lúc được ăn.
Lâm Tư Tư đã ăn rồi, cô đã tùy tiện ăn một ít, bởi vì cô không hài lòng lắm với vóc người này của nguyên chủ, rõ ràng là quá béo, cô phải giảm cân thôi!
Rất nhanh sau đó, Châu Tùng Bách cuối cùng cũng đã ăn được bát mì gà mà vợ nấu cho anh, mãi đến lúc ăn hết một nửa, anh mới nhớ hỏi vợ anh đã ăn chưa.
Lâm Tư Tư nói: "Em ăn rồi, anh ăn một mình đi."
Cô bắt đầu sắp xếp lại những đồ đạc mà Châu Tùng Bách mang về.
Anh mang về một miếng thịt nạc được gói bọc trong lá sen, hai cân trứng gà, anh còn mua về cả bột mì nguyên chất nữa.
Bột mì nguyên chất thì rẻ hơn bột mì Phú Cường một chút. Mặc dù về phần hương vị thì bột mì Phú Cường ngon hơn nhưng Châu Tùng Bách vẫn thích ăn bột mì nguyên chất hơn, anh thấy tiết kiệm chi phí hơn được một chút.
Ngoài những thứ này ra, còn có kim chỉ và vải bố thêu mà Lâm Tư Tư muốn.
Châu Tùng Bách đang ăn bát mì gà thơm ngát hương, thấy cô lấy mấy thứ này ra, đảo mắt một vòng, nói: "Vợ à, anh nghĩ chúng ta nên thêu thử trước. Nếu như được thì anh sẽ mua về nhiều hơn để em làm. Em thấy sao?"
“Chắc chắn rồi.” Lâm Tư Tư chỉ gật đầu mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
Bởi vì mua những thứ kia về đã mất hết năm đồng nên đương nhiên là không mua được nhiều đồ thêu thùa, với lại lời anh nói cũng không tệ, trước mắt cứ thử trước để xem tình hình thế nào đã.
Trong lòng Châu Tùng Bách vui vẻ hơn hở tiếp tục ăn tô mì gà, một bát đầy ắp mì mà chỉ một thoáng đã hết sạch, sau đó anh quay về phòng nằm nghỉ.
Những ngày tốt như thế này có lẽ là không còn được mấy ngày nữa, chẳng bao lâu nữa anh sẽ sống cuộc sống bận tối mắt và còn phải dậy sớm nữa.
Lâm Tư Tư thu dọn chén đũa, sau đó quay trở lại phòng nói với anh: "Buổi tối em có nên gọi mẹ qua ăn sủi cảo không?"
“Buổi tối mình ăn sủi cảo à?” Châu Tùng Bách không nhịn được hỏi lại.
Hai mắt Châu Tùng Bách sáng ngời lên, nhìn vợ mình với ánh mắt vô cùng dịu dàng, sao anh lại cảm thấy sau khi vợ mình thay đổi lại đáng yêu đến như vậy chứ?
“Vợ à, lên giường nghỉ một lát đi.” Đáng yêu nhiều như vậy làm cho anh nhớ tới cảnh tượng trận chiến đêm qua, chàng trai cường tráng trẻ tuổi này lại muốn yêu thương vợ mình thêm một lần nữa.
Lâm Tư Tư mắc cỡ đến mức mặt đỏ bừng.
Người xưa có câu ấm no sinh dâm dục, nghĩ lại thì câu này quả thực là rất đúng.
Nhìn chàng trai kia xem, bây giờ ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm là lập tức nghĩ đến chuyện ở trên giường kia.
Nhưng mà lại không nhìn thời gian lúc này, cả buổi trưa anh làm việc không ngừng nghỉ, còn có sức làm chuyện đó nữa hay không?
Mặc dù Lâm Tư Tư cũng nóng lòng muốn có một đứa bé, nhưng mà cô cũng không hùa theo anh mà nói: "Ngày hôm nay anh cũng đã mệt mỏi rồi. Đi ngủ một lát đi. Khi nào dậy thì em sẽ làm đồ ăn ngon cho anh. Để em đi thêu thùa một lúc đã."