Với hiện nay mà nói, đứa con trai thứ hai kia của bà làm công nhân ở trong thành, một tháng tiền lương cũng mới có hai mươi tám thôi, được nhiêu đó cũng rất khó khăn, bởi vì cũng đã làm hơn nửa đời người rồi.
Những công nhân lao động bình thường thì chỉ được mười lăm mười sáu đồng thôi, người được mười ba mười bốn đồng cũng không phải là không có, đương nhiên có thể dùng chức vị của mình để kiếm thêm chỗ tốt hay không thì lại là chuyện khác.
Nhưng cũng có thể biết được là công nhân bên ngoài tuy rằng vẻ vang, nhưng trên thực tế thu nhập cũng không cao lắm.
Nhưng nếu như con dâu út của bà một tháng thêu được hai đôi bao gối, vậy chẳng phải có nghĩa là một tháng sẽ kiếm được năm mươi đồng hay sao?
Bà cụ Châu tính toán một lát, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Mẹ, mẹ suy nghĩ thế nào? Nếu như mẹ qua đây ở, chi phí ăn mặc của mẹ gia đình con đều cho hết, mỗi tháng còn đưa mẹ hai đồng tiền tiêu vặt, mẹ muốn tiêu thế nào thì cứ tiêu như thế." Lâm Tư Tư nói.
Mẹ cô dạy bảo quả nhiên không tồi, tuy rằng phụ nữ phải dựa vào đàn ông, đàn ông chính là trời của phụ nữ, thế nhưng nếu như bản thân có thể tự kiếm tiền, vậy thì chuyện này sẽ không giống nhau rồi.
Lời nói ra càng có trọng lượng hơn.
"Vậy tìm ngày tốt rồi mẹ chuyển qua đây?" Sau khi bà cụ Châu tính toán tiền bạc xong, bèn chần chờ nói.
"Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay mẹ dứt khoát dọn tới đây luôn đi, dù sao cũng chẳng có đồ đạc gì." Lâm Tư Tư nói.
"Con có lòng, nhưng mà chuyện này thật sự không thể tùy tiện đâu, nếu như xung đột với hai vợ chồng các con thì mẹ cũng không đồng ý đâu, mẹ quay về tìm người mù tới tính toán một phen đã." Bà cụ Châu nói.
Lâm Tư Tư biết người mù này làm gì, chính là người đã thúc đẩy cọc hôn sự này của cô, cho nên cô cũng không nói thêm gì nữa.
Về nhà đã mười giờ rưỡi, Lâm Tư Tư nghĩ Châu Tùng Bách thích ăn cơm tẻ, vì vậy đi vo sạch ròi sau đó đem ngâm, đợi lát nữa sẽ nấu.
Về phần rau xanh, vậy càng đơn giản hơn, một đĩa trứng xào cà chua, một đĩa đuôi heo hầm đậu tương.
Đuôi heo là do Châu Tùng Bách mang về, bây giờ Lâm Tư Tư sẽ đưa cho anh ít tiền để mang theo bên người, để anh đi qua bên kia mua thịt về ăn.
Mặc dù không có phiếu thịt thì sẽ dắt hơn, nhưng mà cũng không sao, cũng chẳng đắt hơn mấy hào.
Lâm Tư Tư tiếp tục thêu, mãi cho đến mười một giờ rưỡi mới bắt đầu nấu cơm.
Đúng mười hai giờ rưỡi Châu Tùng Bách mới tỉnh lại, Lâm Tư Tư bưng cơm nước đặt lên bàn, nói: "Em nói với mẹ rồi, bảo mẹ hôm nay dọn qua đây."
"Mẹ đồng ý rồi à?" Châu Tùng Bách vẫn còn buồn ngủ, nghe vậy thì nói.
"Mẹ nói muốn đi tìm người mù để tính toán, xem ngày nào đẹp thì dọn qua đây." Lâm Tư Tư nói.
"Mẹ thích làm chuyện đó lắm." Châu Tùng Bách nói, vốn dĩ còn muốn nói bà cụ mê tín, nhưng mà nghĩ tới bản thân còn đòi cầu nước thần với đại tiên, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi, vì thế cũng chẳng nói thêm.
Hai vợ chồng ăn bữa trưa, Châu Tùng Bách nhớ tới chuyện sức khỏe của vợ, nói: "Mấy ngày nay bận quá nên quên, chờ trời quang rồi, anh sẽ đưa em tới bệnh viện huyện khám thử."
"Không cần đâu, buổi sáng em đã cũng mẹ đi tới trạm y tế rồi." Lâm Tư Tư nghe vậy bèn nói.
"Sao thế? Sao đột nhiên lại tới trạm y tế?" Châu Tùng Bách bèn nói.
"Chẳng phải là kinh nguyệt của em chưa tới đó sao, người vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, sáng sớm mẹ qua đây thăm xem, em thấy trời cũng không còn mưa nên bảo mẹ đi với em một chuyến." Lâm Tư Tư nói.
"Vậy kết quả thế nào? Có phải là có rồi không?" Châu Tùng Bách bỗng chốc vui mừng, vội hỏi.
Lâm Tư Tư hé miệng cười, nhìn anh: "Tùng Bách, anh sắp làm cha rồi."
"Thực sự?" Châu Tùng Bách mừng rỡ, vội nói: "Em ăn nhiều một chút, nhất là đậu tương, anh nghe nói phụ nữ mang thai ăn món này sẽ rất có lợi đấy!"
Anh múc cho cô hai thìa đậu tương, lại gắp một miếng đuôi heo cho cô: "Em đừng nhìn nữa, mau ăn đi."
Lâm Tư Tư liền gắp miếng đuôi heo và bát anh: "Em ăn đậu tương là được rồi, cái này em không ăn đâu."
"Ăn đuôi heo này tốt lắm, sao lại không ăn chứ, hơn nữa mang thai mà không ăn thịt thì làm sao mà được?" Châu Tùng Bách không nhịn được nói.
"Vậy anh đi mua cho em hai miếng thịt khác về đây, tiền ở trong ngăn kéo, anh tự đi lấy đi" Lâm Tư Tư nói.
Thịt heo ở thời đại này ăn vẫn rất nhon, bởi vì đều bị thiến hết rồi, mùi vị rất nhẹ nhàng, đời trước trên căn bản là cô sẽ không ăn thịt heo, mùi hôi quá.
"Vậy được, sáng sớm mai quay về sẵn tiện mua một miếng khác." Châu Tùng Bách nói.
Biết vợ mình mang thai, Châu Tùng Bách đương nhiên rất vui mừng, ăn cơm xong còn nhận công việc rửa chén nữa, bây giờ Lâm Tư Tư đã không còn đại kinh tiểu quái giống như hồi vừa tới đây nữa.