Chương 55: Ta tư chất ngu dốt, chỉ có thể trị liệu nghi nan tạp chứng, ung thư gì gì đó!
Hắn ta cảm thấy đời này hắn ta chưa từng tức giận như thế bao giờ.
Nói cách khác, bây giờ nhất cử nhất động của hắn ta, mỗi tiếng nói cử động đều đang bị chú ý, bị phóng đại, bị diễn giải quá mức.
Nếu như xuất thủ cứu giúp, vậy tương đương với hắn ta chứng thực mình có quan hệ với Lý Chính Nam và sẽ kéo quan hệ không rõ ràng với "buôn lậu thuốc phiện", chuyện này sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của hắn ta trong tương lai. Nhưng nếu như thờ ơ lạnh nhạt sẽ để huynh đệ thất vọng đau khổ, như vậy, thế lực hắn ta tích lũy mấy năm nay sẽ sụp đổ không còn tồn tại.
Chuyện này khiến hắn hết sức xoắn xuýt.
Hắn ta nên làm gì đây?
Sau đó, lại có một cuộc điện thoại gọi tới.
Giang Nhược Hải nhìn điện thoại, trong lòng sợ hãi, lập tức nhận máy, giọng nói cung kính: "Cha..."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nặng nề lại nghiêm nghị: "Lập tức phát biểu thanh minh, bày tỏ ngươi chỉ có quan hệ bình thường với Lý Chính Nam, không phải quan hệ thân thiết như internet truyền ra, không hề hay biết chuyện này."
Trong lòng Giang Nhược Hải lại kinh ngạc thêm một lần nữa, vội vàng nói: "Cha, Tiểu Tam là huynh đệ tốt của ta, hơn nữa do hắn đi làm việc ta giao mới xảy ra chuyện, sao ta có thể bán đứng hắn? Ta tuyệt đối không bỏ rơi huynh đệ của ta!"
Giọng bên kia vẫn nghiêm khắc như cũ: "A Hải, bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính. Ngươi là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn Giang Thị chúng ta, nhất định phải quang minh vĩ đại, nếu ngươi có dính líu tới buôn lậu thuốc phiện, ngươi nói những cổ đông khác sẽ đánh giá ngươi thế nào? Ngươi để người của tập đoàn đánh giá ngươi thế nào? Ngươi để chính phủ đối đãi với ngươi thế nào? Nếu như ngươi còn muốn làm người nối nghiệp tập đoàn Giang Thị thì ngươi phải nghe ta nói, rũ sạch quan hệ với hắn, không cần quản chuyện này, trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất. Nếu như làm không được, ngươi không cần đến gặp ta nữa!"
Điện thoại bị dập máy.
Trên mặt Giang Nhược Hải xanh trắng đan xen, vô cùng khó coi.
Một bên khác của thành phố Giang Nam, bờ biển không người, Lâm Bắc Phàm và Diệp Vô Đạo đã ngây người ở chỗ này rất lâu, vừa đi vừa nói, cách bảo tiêu thật xa.
"Tình huống cụ thể là như vậy." Diệp Vô Đạo châm một điếu thuốc, nói tiếp: "Hiện tại, Lý Chính Nam đã rơi vào hố, thành phố Giang Nam đang nghiêm trị buôn lậu thuốc phiện, cho dù thân phận của hắn ta có đặc biệt, cho dù hắn ta có vô tội cũng phải bị lột một lớp da. Về phần hắc thủ thật sự phía sau màn, Giang Nhược Hải ở phía Ma Đô xa xa kia, hiện tại hắn ta đã rước đầy vết nhơ, phiền phức quấn thân, khiến cho hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Ta thấy theo phẩm cách của hắn ta, nói không chừng cuối cùng hắn ta sẽ bỏ xe giữ tướng... Có thể nói, chuyện này cơ bản đã có một kết thúc. Đài truyền hình Tinh Quang sẽ mở ra một thời kỳ phát triển hiếm thấy."
Lâm Bắc Phàm gật đầu, sau đó hỏi: "Chu lão đại sẽ không bị gì chứ? Dù sao nếu Lý Chính Nam không ngu ngốc, chí ít hắn ta cũng sẽ nghĩ tới Chu lão đại, vậy thì phiền toái."
"Chuyện này ngươi có thể yên tâm, Chu lão đại có thể lăn lộn đến vị trí hiện tại, mưu kế rất nhiều. Thật ra, là hắn ta đã báo cảnh sát, hơn nữa còn cắn ngược lại một miếng, lấy thân phận người bị hại nói hắn ta bị lừa hút ma túy, điếu xì gà kia đã thành bằng chứng. Còn có những ngày này, Lý Chính Nam thường xuyên tiếp xúc với người của thế giới ngầm, đều có lưu lại chứng cứ, những chứng cứ này sẽ thành điểm trí mạng để lên án hắn ta..."
Diệp Vô Đạo cười ha ha: "Nói đến cùng, Lý Chính Nam kia vẫn quá non nớt, tự cho là rất thông minh, cao cao tại thượng, nhưng thủ đoạn nhỏ kia của hắn ta sao có thể đánh bại được đám lão đại từng bước bò lên."
Lâm Bắc Phàm cảm khái một tiếng: "Đúng vậy, đừng bao giờ xem thường những người lăn lộn từ tầng dưới chót ra, năng lực của bọn hắn còn xuất sắc hơn ngươi tưởng tượng rất nhiều, bọn chúng bẫy ngươi lúc nào ngươi cũng không biết. Có điều, ngươi có thể để đám người này ngoan ngoãn nghe lời ngươi, càng nói rõ bản lĩnh của ngươi. Xem ra, ta tìm ngươi giải quyết chuyện này là tìm đúng người, ta rất hài lòng."
"Tất nhiên, nếu đã hài lòng, vậy ngươi có thể... Ha ha!" Diệp Vô Đạo xoa xoa tay, hồi hộp nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm im lặng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta biết tâm tư của ngươi. Ngươi đã làm xong mọi chuyện, đương nhiên ta sẽ giữ đúng hứa hẹn. Nhìn ngươi gấp gáp như thế, vậy bây giờ chúng ta đi luôn."
"A, được rồi!" Diệp Vô Đạo hưng phấn nhảy lên, kích động nói: "Hiện tại ta dẫn ngươi đi!"
Hai người bọn họ đơn độc xuất hành, không mang theo bảo tiêu.
Diệp Vô Đạo lái xe, dẫn Lâm Bắc Phàm tới một tòa dân cư thông thường. Diệp Vô Đạo và muội muội hắn ta ở lầu sáu, cửa vừa mở ra, Lâm Bắc Phàm đã thấy một thiếu nữ ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn trẻ con yếu đuối, ngồi trên xe lăn gõ máy tính cộc cộc cộc, ánh nắng từ bên ngoài yên tĩnh chiếu qua cửa sổ.
"Diệp ca, ngươi đã trở về!" Nhìn thấy Diệp Vô Đạo trở về, thiếu nữ rất vui mừng.
Rời bàn máy tính, đẩy xe lăn đi qua.
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm sau lưng Diệp Vô Đạo, trong mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức dừng lại, cúi đầu rụt rụt cái đầu nhỏ, giọng yếu ớt nói: "Ca..."
Diệp Vô Đạo kích động nói: "Tiểu Vũ, giới thiệu cho ngươi, hắn là Lâm Bắc Phàm, là thần y ta tìm đến, hắn có thể trị được đôi chân cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi có thể đứng lên! Có vui không, kích động không?"
Thiếu nữ cũng không vui, cũng không kích động, ngược lại hoài nghi nhìn Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng hỏi: "Ca, hắn thật có thể chữa được chân của ta sao? Ngươi xem hắn còn trẻ như vậy..."
Trong lòng Diệp Vô Đạo có một tia lo lắng không yên, dù sao hắn cũng không tận mắt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm cứu người, năng lực này vẫn tồn tại chiết khấu rất lớn, vì thế hắn ta và muội muội cùng kỳ vọng mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, tự tin nói: "Trong thiên hạ, người dám nói chắc chắn có thể chữa khỏi chân ngươi, ngoại trừ ta ra thì không còn ai khác! Tiểu muội muội, ngươi yên tâm, ta đồng ý với ca của ngươi, nhất định sẽ làm để ngươi có thể đứng lên một lần nữa!"
Mặt thiếu nữ đỏ lên, không phải xấu hổ, mà là tức giận: "Ngươi kêu ai là tiểu muội muội? Ta tên Lâm Vũ Đồng, năm nay 22 tuổi, sinh viên năm tư đại học Giang Nam, có lẽ ngươi nên gọi ta một tiếng học tỷ, Lâm Bắc Phàm!"
Lâm Bắc Phàm lờ mờ: "Vậy mà ngươi đã 22 tuổi, hơn nữa còn là học tỷ của ta, hoàn toàn không nhìn ra!"
Xác thực, thiếu nữ ngồi trên xe lăn trước mắt không chỉ có được khuôn mặt trẻ con, hơn nữa dáng người thoạt nhìn tinh xảo lả lướt, ai nhìn cũng tưởng nàng là một tiểu muội muội.
Lâm Vũ Đồng ảm đạm cúi đầu xuống, không nói gì.
Diệp Vô Đạo giải thích: "Tất cả đều do căn bệnh kia gây ra. Chứng bệnh đó không chỉ đoạt đi khả năng đi lại của muội muội ta, mà còn khiến cho muội muội ta phát dục chậm chạp, cho nên mới thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi như vậy."
"Thì ra là thế." Lâm Bắc Phàm giật mình, sau đó tự tin nói: "Không sao, có ta ở đây, từ nay về sau ngươi vĩnh biệt quá khứ, có thể dùng hai chân bước đi như người bình thường, tự do chạy nhảy, còn có thể giống nữ nhân trang điểm ra ngoài dạo phố, thích cái gì thì mua cái nấy, sau đó để lại Diệp ca ca ngươi thanh toán!"
Lâm Vũ Đồng bật cười, sau đó len lén nhìn thoáng qua Diệp Vô Đạo bên cạnh, mặt ửng hồng cúi đầu.
Lâm Bắc Phàm cười ha ha, xem ra vị học tỷ này có ý với Binh Hoàng rồi.
Hình như vị Binh Hoàng kia cũng thế.
Hết lần này tới lần khác, hai người đều không đâm thủng lớp da này, rất thú vị.
"Có cần chuẩn bị cái gì không?" Diệp Vô Đạo kích động hỏi.
"Không cần gì hết, chỉ cần châm trên tay ta là đã đủ." Lâm Bắc Phàm tự tin mười phần nói, móc từ trong túi ra một hộp ngân châm mới vừa mua không bao lâu, muốn giả thần y, muốn giả truyền nhân Quỷ Môn thì đương nhiên phải có chút chuẩn bị rồi.
Cầm ngân châm sáng chói trên tay, Lâm Bắc Phàm chém gió: "Ta truyền thừa thập châm Quỷ Môn, nhất châm khử hàn, nhị châm lui nhiệt, tam châm sinh thịt, tứ châm liền gân, ngũ châm tẩy tủy, lục châm nối xương, thất châm trừ ác, bát châm tục mệnh, cửu châm hoàn hồn, thập châm nghịch sinh tử! Cho nên có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ có thể đứng lên bước đi một lần nữa!"
Hai người Diệp Vô Đạo bị chém đến bối rối.
Chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Bắc Phàm, một bộ dạng mù tịt chẳng hiểu gì.
"Cái này là thập châm Quỷ Môn sao, nghe thật lợi hại! Mạo muội hỏi một chút, hiện tại ngài học được đến châm thứ mấy? Đạt đến trình độ nào? Thật có thể chữa được chân cho muội muội ta sao?" Diệp Vô Đạo cung kính hỏi.
Lâm Bắc Phàm khiêm tốn trả lời: "Tư chất ta ngu dốt, sống 18 năm, cho đến bây giờ mới học được đến bát châm, còn có hai châm cuối cùng sống chết không học được, chỉ có thể trị liệu một chút chứng bệnh khó chữa như ung thư gì gì đó thôi, thật sự là hổ thẹn tổ tiên!"