Chương 67: Ta là nam nhân của khuê mật ngươi, cô nương, xin tự trọng!
Đúng lúc này, một bóng người bước ra từ sau đống hành lý.
Một mỹ nhân khiến người ta vừa liếc mắt đã phải kinh ngạc vì sắc đẹp của nàng, cao trên m75, dáng người thướt tha, gọn gàng, đôi chân vừa thẳng vừa dài, thuộc kiểu người dưới ngực đều là chân trong truyền thuyết. Mái tóc màu nâu được uốn kiểu gợn sóng, rũ xuống hai bên hông, khuôn mặt như bạch ngọc không tỳ vết, vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn như phát quang, tản ra mị lực thành thục.
Nàng mặc áo T-shirt màu hồng phấn, cộng thêm một chiếc quần jeans viền hoa bó sát người. Chân nàng mang một đôi giày xăng đan cao gót, lộ ra những đầu ngón chân tinh xảo, thoạt nhìn rất thoải mái, tràn ngập khí tức thiếu nữ.
Tổng kết lại, nữ nhân này đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã có ấn tượng khắc sâu.
Là sự dung hợp hoàn mỹ giữa quyến rũ và đơn thuần.
Nếu muốn dùng một chữ để hình dung, chỉ có thể là mị!
Nếu lại nhiều hơn một chữ, chắc chắn phải là diễm!
Nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên có rất nhiều người, đa số là nam, dừng lại quan sát, chụp ảnh, còn có hai nam nhân trung niên mặc âu phục ân cần vận chuyển hành lý giúp nàng, thoạt nhìn túy ông chi ý bất tại tửu(1).
(1): Túy ông chi ý bất tại tửu: có dụng ý khác.
Lâm Bắc Phàm vừa dẫn người qua, hai mắt Vũ Thiên Mị đã lập tức sáng lên, nàng phát hiện thoạt nhìn Lâm Bắc Phàm còn khí chất hơn trên ảnh. Tuy Lâm Bắc Phàm đang đội mũ, đeo kính mát, ăn mặc cũng rất giản dị, nhưng vẫn không thể che lấp được khí chất của hắn, cho dù đã cải trang, hắn vẫn khiến người ta cảm thấy phiêu phiêu dục tiên, bồng bềnh thoải mái.
Phía sau còn thêm bốn vệ sĩ, thoạt nhìn khiến người ta tưởng như siêu sao đang đi ra ngoài.
"Tiểu nam nhân của ta, cuối cùng ngươi cũng đã tới!" Nàng ân cần chạy chậm tới.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Tiểu nam nhân?
Ta trở thành tiểu nam nhân của ngươi từ khi nào?
Lâm Bắc Phàm đang bước đến đột nhiên khựng lại.
Tuy hắn dừng lại, thế nhưng Vũ Thiên Mị lại không, nàng vẫn chạy chậm, dáng người mềm mại tựa như được gió cuốn đi, còn dang hai tay, nhìn như muốn ôm Lâm Bắc Phàm thật chặt.
"Ngừng! Ngươi muốn làm gì, ta là nam nhân của bạn thân ngươi, cô nương thỉnh tự trọng!" Lâm Bắc Phàm đưa tay cự tuyệt, nghĩa chính ngôn từ.
"Nam nhân của nàng cũng là nam nhân của ta!" Vũ Thiên Mị chạy đến bên Lâm Bắc Phàm, không đòi ôm nữa, nói nhỏ: "Thấy hai nam nhân phía sau ta không? Không chỉ xấu xí còn khiến người ta chán ghét, quấn lấy ta như cao da chó từ trên máy bay đến giờ. Ngươi chỉ cần giả làm nam nhân của ta, giúp ta thoát khỏi bọn họ là được."
Lâm Bắc Phàm cạn lời: "Chuyện này không khó, nhưng cho dù ngươi muốn thoát khỏi bọn họ, cũng không cần ta giả làm nam nhân của ngươi đúng không? Cô nương, có phải ngươi đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mới nghĩ ra biện pháp não tàn như vậy?"
"A, sao ngươi biết?" Vũ Thiên Mị khiếp sợ nói.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Tình huống này được viết đầy trong tiểu thuyết mạng, ta có thể không biết sao?
Vũ Thiên Mị xấu hổ nói: "Ta không quan tâm, khó có được một cơ hội như vậy, ngươi phải đóng vai bạn trai ta. Nếu ngươi không giúp ta, ta sẽ mách lão bà ngươi, nói ngươi sàm sỡ ta!"
Bịa chuyện còn nói hùng hồn như vậy...
Lâm Bắc Phàm: "..."
Khó trách lúc vừa ra cửa, lão bà đã căn dặn hắn phải cẩn thận bạn thân nàng, nàng là yêu tinh, tuyệt đối đừng để nàng sàm sỡ.
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nghe lời lão bà, kết quả thân thể không bị sàm sỡ, nhưng thân phận lại bị lợi dụng.
Quên đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ở đây nhiều người, gây rối cũng không phải chuyện tốt, tạm thời cứ giải quyết xong chuyện này rồi tính.
Không, chuyện này nên ghi sổ, sau khi về nhà nhất định phải tính.
Lâm Bắc Phàm nhìn sang, thấy hai tên nam nhân kia đang nhìn hắn với ánh mắt bốc lửa.
Lâm Bắc Phàm dẫn người đi tới.
Nữ nhân này lại không biết xấu hổ dựa vào người Lâm Bắc Phàm, vuốt vuốt ngực hắn, say mê nói: "Ngươi thấy không, ta đã nói ta là hoa đã có chủ, các ngươi lại không tin. Bây giờ nam nhân của ta đến đón ta, các ngươi có thể rời đi, không nên làm phiền ta, ta không muốn để hắn hiểu lầm!"
Hai nam nhân kia lại càng bốc hỏa.
Một người trong đó thoạt nhìn tiền nhiều như nước, nói: "Cô nương, tên tiểu bạch kiểm kia có điểm nào tốt hơn ta? Nếu ngươi muốn tiền, ta có thể cho ngươi, 100 vạn, 1000 vạn, một ức, có đủ chưa?"
Tên nam nhân đứng cạnh bên cũng giơ chiếc đồng hồ bằng vàng lấp lánh ra.
Không biết Vũ Thiên Mị nhập kịch quá sâu hay có mưu đồ khác, nàng sát lại gần Lâm Bắc Phàm, thâm tình nói: "Các ngươi có điểm nào tốt hơn hắn? Hắn nhiều tiền hơn các ngươi, lại trẻ hơn các ngươi, điều quan trọng là hắn đẹp trai hơn các ngươi nhiều..."
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cô nương, khen như vậy, ta rất ngượng ngùng.
"Hơn nữa, còn một điểm trọng yếu nhất, nam nhân hoàn mỹ như vậy lại rất yêu thương ta, đã từng mua một căn Yanlord City Stars cho ta làm quà mừng sinh nhật, còn mời mười vị minh tinh hát mừng sinh nhật ta, đã từng khắc tình yêu dành cho ta vào vệ tinh thả lên vũ trụ tinh không khiến toàn thế giới đều biết, các ngươi có thể tốt hơn nam nhân của ta sao?"
Một loạt tiếng kinh hô vang lên chung quanh.
Nhất là đám nữ nhân chung quanh, ánh mắt bọn họ nhìn Vũ Thiên Mị tràn đầy ướt ao, đố kỵ.
Một nam nhân tiêu tiền như nước cho nữ nhân của mình, yêu tới liều lĩnh như vậy, đây không phải kiểu nam nhân mà mọi nữ nhân đều mong ước sao?
Lập tức, vô số ánh mắt khao khát chiếu vào Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm: "..."
Hiện tại, Lâm Bắc Phàm như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Hắn cảm thấy, nếu không phải bên cạnh hắn có bốn vệ sĩ uy mãnh, chỉ sợ hắn đã bị đám nữ nhân như lang như hổ này trói lại, sau đó kéo vào trong WC hahaha…
"Đây là nam nhân đã khiến ta rung động, là nam nhân khiến ta yêu đến phát cuồng!" Cuối cùng Vũ Thiên Mị tổng kết, nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy yêu thương, nói: "Vì hắn, ta nguyện ý quay lưng với toàn thế giới!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cô nương, ngươi muốn nhưng ta thì không!
Tinh thần của hai nam nhân trung niên bắt đầu suy sụp.
"Được rồi, ta cảm nhận được tình yêu của các ngươi, ta thấy mình không còn hy vọng, ta đi trước đây, chúc các ngươi hạnh phúc!"
"Nếu như hắn không tốt với ngươi, ngươi có thể tới đến bên cạnh ta, ngực của ta luôn luôn chào đón ngươi!"
Hai nam nhân trung niên lưu luyến không rời, nhìn lại tình địch từ đầu đến đuôi vẫn không hề tháo kính nhìn bọn hắn lấy một lần, sắc mặt không một tia biến hóa, thậm chí còn không nói câu nào, từ đầu đến giờ vẫn không quan tâm đến họn hắn.
Cảm giác này khiến bọn hắn vừa biệt khuất lại vừa bất đắc dĩ.
Liếc nhìn nữ thần lần cuối, hai người buồn bã rời đi.
Lâm Bắc Phàm im lặng nhìn nữ nhân đang nằm dựa vào ngực hắn, nói: "Người đã rời đi, ngươi có thể rời khỏi người ta chưa?"
"Không cần vội, cứ để ta dựa một lúc, mùi hương trên người ngươi thật dễ chịu. Yên tâm, ngươi là lão công của bạn thân ta, ta sẽ không làm gì ngươi." Vũ Thiên Mị hít sâu một hơi.