Chương 94: Lại trở thành lá chắn, ta là người đã có lão bà
Lúc này, chung quanh có một đám người tràn vào.
Dẫn đầu là một nam nhân vóc dáng cao lớn, cực kì anh tuấn, nhìn thấy cục diện này, hắn ta lập tức cấp bách.
"Dừng tay! Các vị đài trưởng mau dừng tay! Đừng đánh nữa!"
Kết quả, bốn người vẫn đánh chung một chỗ, ngươi chọc đôi mắt ta, ta đấm ngươi hai quyền, thuận tiện lại đá ngươi một cước, thủ đoạn vậy mà còn xấu xa hơn đám lưu manh bên đường.
Nếu không phải bọn chúng mặc tây trang giày da, người khác sẽ tưởng bọn chúng là một đám lão lưu manh.
"Các ngươi mau kéo bọn hắn ra, đừng để bọn hắn tiếp tục đánh nhau!"
"Vâng, Ngô thiếu!"
Những người đi theo sau xông lên, hai người ôm một lão, tách tất cả bọn họ ra.
"Họ Trương, đừng tưởng chỉ thế đã xong việc! Từ nay về sau, ta với ngươi không đội trời chung!" Phó đài trưởng Triệu Ngọc Đống bị đánh đến biến dạng, mũ áo không ngay ngắn hô to, hai cánh tay bị người hung tợn kéo về phía sau.
"Tới thì tới, ai sợ ai! "Phó đài trưởng Trương Vĩnh Quyền không phục nói.
"Lão thất phu nhà ngươi đụng ai cũng đánh, ta phi! Chúng ta không để yên đâu!" Phó đài trưởng Liễu Sinh mắng.
"Hừ!" Đối với hai vị phó đài trưởng bị tai bay vạ gió này, Trương Vĩnh Quyền thẹn trong lòng, không giải thích nhiều.
Ngô Phi Phàm đứng ở giữa, ôn tồn khuyên: "Các vị đài trưởng, mọi người tỉnh táo một chút. Hôm nay là họp báo phim 《 Chiến Thần Trở Về 》, mọi người coi như nể mặt ta, không nên náo loạn nữa có được không?"
Lúc này, mấy vị đài trưởng cũng bình tĩnh lại, trong lòng ẩn ẩn có chút hối hận.
Rõ ràng bọn họ tới nơi này mua phim truyền hình, vì sao đột nhiên lại đánh nhau? Bình thường mình không phải hạng người nóng nảy như vậy mới đúng? Kết quả đánh không thắng coi như thôi, còn hại mặt mũi bầm dập, cái bộ xương già này bị giày vò đến sắp hỏng.
Mấu chốt là có rất nhiều đài trưởng cùng thế hệ thấy được, mặt mũi đều mất hết.
"Mau mang thuốc qua đây, băng bó cho các vị đài trưởng." Ngô Phi Phàm lại kêu một tiếng, người đưng đằng sau có lẽ là thư ký gật đầu, sau đó chạy ra phía ngoài.
Trò hề này cuối cùng kết thúc.
Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Người trẻ tuổi này là ai? Thoạt nhìn dường như không đơn giản..."
"Hắn ta là nam chính phim《 Chiến Thần Trở Về 》, đại minh tinh thế hệ mới Ngô Phi Phàm, đồng thời còn là trưởng tử của chủ tịch công ty giải trí Hán Đình." Vũ Thiên Mị nhỏ giọng giải thích, sau đó trêu đùa: "Chậc chậc, không thể không nói, vị đại minh tinh thế hệ mới này thật đẹp trai, cũng sắp đuổi kịp ngươi rồi, vừa vào nghề đã được hoan nghênh vô cùng, nghe nói fan nữ vô số. Hiện tại ngươi có chút xung động muốn xuất đạo nào không?"
Lâm Bắc Phàm lười biếng nói: "Xuất đạo làm gì? Có Thanh Tuyết, ta không cần phải kiếm tiền nuôi gia đình, ta chỉ cần ở nhà làm mỹ nam yên tĩnh là được rồi."
"Không biết xấu hổ!" Vũ Thiên Mị trợn trắng mắt. "Hơn nữa, có một câu của ngươi ta vô cùng không đồng ý!"
"Câu gì không đồng ý?" Vũ Thiên Mị tò mò hỏi.
Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói: "Ngươi nói tướng mạo của hắn sắp đuổi kịp ta, như vậy là làm nhục ta. Nên biết, gương mặt này của ta là trời sinh, là chính bản. Mà gương mặt kia của hắn đã động dao kéo ít nhất cũng bảy, tám lần, đã thay đổi hoàn toàn, sao có thể sánh với ta?"
"Thật? Nhưng hoàn toàn nhìn không ra..."
"Kỹ thuật của bác sĩ tốt!"
...
Thời điểm hai người xì xào bàn tán, nhân viên của giải trí Hán Đình đã dẫn theo nhân viên y tế quay lại, băng bó cho các vị đài trưởng, tình huống cũng được ổn định lại.
Lúc này, Ngô Phi Phàm mới có tâm tình dò xét chung quanh, nháy mắt đã phát hiện Vũ Thiên Mị đang đứng bên cạnh Lâm Bắc Phàm, con mắt hắn ta lập tức sáng lên, hơi thở dâm tà xuất hiện.
Hắn ta sửa sang lại quần áo, sau đó mỉm cười, áo mũ chỉnh tề đi tới, nói: "Tiểu thư xinh đẹp mỹ lệ này là Vũ phó đài trưởng của Tinh Quang Vũ Thiên Mị phải không? Người thật còn đẹp hơn cả ảnh chụp. Trước hết, ta xin tự giới thiệu, ta tên Ngô Phi Phàm, là nam chính phim 《 Chiến Thần Trở Về 》, đồng thời cũng là trưởng tử của chủ tịch công ty giải trí Hán Đình.
Hắn ta nhấn mạnh câu sau.
"Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn, Vũ đài trưởng!" Ngô Phi Phàm đưa tay phải ra.
Vũ Thiên Mị nhíu nhíu mày, không biết vì sao, nàng không ưa tên đại minh tinh trước mặt này, luôn có cảm giác hắn ta tới đây với ý đồ không tốt.
Lại nghĩ tới, có lẽ gương mặt hắn ta đã hoàn toàn thay đổi, động dao kéo nhiều như vậy không biết vốn dĩ hắn ta xấu xí đến mức nào? Nàng lập tức cảm thấy không rét mà run.
Tuy rằng nàng không kỳ thị xấu xí, nhưng vô cùng không thích những người đã đập đi xây lại gương mặt vốn có của mình.
Đây không phải thích làm đẹp, mà là hư vinh đến cực hạn.
Loại người này bình thường đều không phải người tốt.
Vũ Thiên Mị không vươn tay ra, chỉ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, nói: "Chào Ngô công tử! Ta có chút bệnh sạch sẽ, không thích tiếp xúc với người lạ, xin hãy tha lỗi!"
Ngô Phi Phàm lúng túng thu hồi tay phải, sau đó tiếp tục mỉm cười nói: "Vừa nãy là ta đường đột. Như thế này đi, để biểu đạt sự áy náy của ta,ta có thể may mắn mời ngươi cùng đi ăn tối không? Đương nhiên, nếu ngươi lo lắng, có thể gọi thêm vài người bạn đi cùng. Ngô Phi Phàm ta thích nhất là kết giao bằng hữu."
"Việc này phải hỏi bạn trai ta, chỉ cần hắn đồng ý thì không vấn đề gì!" Vũ Thiên Mị cười cười, dang hai tay ôm lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm, cả nửa người đều dựa vào ngực Lâm Bắc Phàm.
Tay Lâm Bắc Phàm còn cảm nhận được sự mềm mại chạm đến...
Yêu tinh đáng chết, lại lấy ta ra làm bia đỡ đạn!
Lâm Bắc Phàm bó tay, ngươi tìm người nào cũng được, lại cố tình tìm một người đã có lão bà, ta rất lúng túng có được hay không?
Hết lần này tới lần khác, ngươi còn là bạn thân của lão bà nhà ta, càng thêm lúng túng.
Rốt cục Ngô Phi Phàm cũng chú ý tới Lâm Bắc Phàm, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại bị đố kỵ thay thế. Không phải đố kỵ vì Lâm Bắc Phàm có thể thân mật với nữ nhân mình coi trọng, mà đố kỵ vì hắn ta có gương mặt đẹp trai không tì vết.
Người này hắn ta chỉ liếc mắt đã nhận ra, là tiểu bạch kiểm được Bạch nữ thần coi trọng, một tiểu tử nghèo không còn gì khác, thế nhưng lại có được thịnh thế mỹ nhan khiến người ta hâm mộ, để người ta phải đố kỵ.
Nghĩ lại hắn ta, vì biến thành bộ dáng như hiện tại, hắn ta đã phải phẫu thuật thẩm mỹ bao nhiêu lần?
Chịu biết bao nhiêu đau khổ?
Chảy bao nhiêu máu?
Hồi ức đó là thứ cả đời hắn ta không bao giờ muốn nhớ lại.
Thế nhưng người này lại là trời sinh, dựa vào cái gì?
Càng làm hắn ta tức giận là, rõ ràng ngươi đã có thê tử, lại còn dám câu dẫn nữ nhân ta nhìn trúng, hơn nữa nữ nhân kia còn ngoan ngoãn phục tùng ngươi, quả thực khiến hắn ta ghen ghét phát điên!
Tuy trong lòng đố kỵ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn vân đạm phong khinh, một bộ ôn hòa nho nhã, vô cùng ủy khuất cười khổ nói: "Vũ đài trưởng, ngươi không nguyện ý cũng không cần tìm người khác tới đuổi ta. Vị tiên sinh bên cạnh ngươi ta cũng biết, là lão công hiện tại của Bạch Thanh Tuyết, hắn đã có lão bà."