Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cố Tiên Sinh, Ngủ Ngon

Chương 22:

Chương 22:



Bởi vì sau khi tỉnh dậy, từ nhà họ Cố trực tiếp đi đến trường học, còn rất nhiều chuyện cô chưa kịp làm rõ. Bây giờ đột nhiên nghĩ đến điều này, đương nhiên Đường Trì liền bắt tay lên mạng tìm hiểu.

Cô lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm thông tin trên trang web về một vài nhân vật nổi tiếng mà cô có thể nhớ gần như rõ ràng ở kiếp trước của mình.

Sau đó phát hiện ra, người giàu nhất Trung Quốc vẫn là người giàu nhất đó, người chồng quốc dân cũng chính là người chồng quốc dân đó. Bảo gồm cả mấy cây cổ thụ trong giới đấu vật vẫn là những lão làng mà Đường Trì biết rõ đó.

Càng nhìn, cô càng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Cuối cùng, kiểm tra lại một số việc làm mà mình có ấn tượng hồi đó. Sau đấy phát hiện ra rằng thế giới không hề thay đổi, chỉ có cô đã thay đổi.

Cái gọi là hiệu ứng cánh bướm chẳng qua là cô và nguyên chủ có quỹ đạo sinh mệnh khác nhau, khiến cho một số người có một vài thay đổi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể.

Nói cách khác, thế giới này là một thế giới song song chỉ có cô là thay đổi.

Thậm trí cha mẹ trong ký ức của nguyên chủ, lịch sử tình yêu và cuộc sống đều trùng khớp với ký ức của chính bản thân Đường Trì.

Nói cách khác, thực ra cũng không có sự khác biệt gì, ngoại trừ cô.

Như Tái Văn Văn này, có khả năng chính là Tái Văn Văn đó ...?

"Đường Trì, cậu đang làm gì vậy, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại mà không ăn cơm?"

Hàn Điềm hỏi lại thì thấy mì tiết vịt trong bát của Đường Trì đã bắt đầu nguội lạnh rồi.

Đường Trì ăn hai qua quýt hai đũa mì, uống một ngụm trà sữa: " Gần nó rồi."

Cô vẫn phải tra cứu chút thông tin, chủ yếu là về phương diện đấu vật.

Tuy nhiên, Hàn Điềm đã lên tiếng nhắc nhở cô, Đường Trì đứng dậy đụng trúng Tái Văn Văn đi bên cạnh, bất ngờ chạm vào cánh tay của Tái Văn Văn.

Nếu là thiên tài, nhất định là phải rèn luyện từ khi còn nhỏ. Thể chất vốn có của cô chắc chắn không giống với những người khác.

Thời khắc Đường Trì chạm vào cánh tay của Tái Văn Văn, cô thấy Tái Văn Văn quay đầu lại trong tiềm thức rất nhanh. Tuy ánh mắt của cô rất bình thường, nhưng trong chốc lát cơ thể có chút căng thẳng. Đây là một phòng ngự theo bản năng.

Nhưng nhìn thấy là Đường Trì, thân thể chầm chậm thả lỏng ra.

"Đường Trì, cậu làm gì vậy?"

Hàn Điềm có chút kỳ quái, "Cậu muốn lợi dụng Tiểu Thất, tớ nhất định sẽ xử lý cậu."

"Làm sao có thể."

Khoảnh khắc Đường Trì chạm vào cánh tay của Tái Văn Văn, nhéo nhéo, cảm thấy không giống với vẻ ngoài mềm mại dễ thương của cô ấy. Cánh tay của cô ấy rất rắn chắc và mang lại cảm giác mạnh mẽ. Rõ ràng không phải cô gái không luyện tập có thể có sẵn được.

Tái Văn Văn chỉ chớp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn Đường Trì: "Trì Trì?"

Đường Trì cười nói: "Không sao, không sao. Chỉ là tớ muốn sờ sờ cậu."

"Ngứa móng vuốt rồi, muốn chiếm giữ cậu!"

Hàn Điềm ở bên cạnh đang nói đùa, nhất thời trong lòng càng ngày càng kỳ lạ. luôn cảm thấy Đường Trì của hôm nay có vẻ khác trước rất nhiều.

Cụ thể khác biệt ở đâu, Hàn Điềm không thể nói một, hai ba, chỉ có thể tạm thời chôn chặt sự kỳ lạ này trong lòng.

"Phịch”

Bên đó Nghê Tiệp Nhã đứng dậy sau khi ăn xong. Bầu không khí vui vẻ, hoà thuận của ba người còn lại sống chung trong ký túc xá với nhau khiến cô ta cảm thấy có chút kiềm nén. Sau khi ăn xong mì tiết vịt và uống trà sữa, cô ta thu dọn gọn gàng rồi mang ra ngoài vất.

Sau khi đợi cô ta đi ra ngoài, Hàn Điềm tặc lưỡi: "Mà này, Đường Trì, hôm nay làm sao lại biết kêu cậu ta trả tiền cơm rồi? Trước đây thấy cậu không nói còn tưởng đều là cậu mời cậu ta ăn cơm nữa cơ?"

Nhưng cuối cùng, sau khi Đường Trì nói trà sữa là để mời Nghê Tiệp Nhã uống, biểu cảm của Nghê Tiệp Nhã giãn ra rồi.

Đương nhiên, cách làm này của Đường Trì cũng là hoàn hảo tuyệt đối.

Nghê Tiệp Nhã tức giận không nói được lời nào. Lúc đó trong lòng Hàn Điềm xem ra có thể thật sảng khoái.

Trong phòng ngủ, người duy nhất có thể bị Nghê Tiệp Nhã bắt nạt cũng chỉ có Đường Trì.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch