Nhưng cô không nói gì, chỉ là cười nhẹ rồi gật đầu : “ được”
Xem ra cũng khá dễ thương và có thái độ rất hào phóng, khiến cho người nghe cũng như tỉnh táo, được thả lỏng.
Rốt cuộc khuôn mặt và giọng nói của Đường Trì luôn quá giả dối.
Nếu không, Nghê Tiệp Nhã và những người khác cũng không thể nào cho rằng Đường Trì là người dễ bắt nạt
Khi cô ấy còn thi đấu, không biết bao nhiêu cầu thủ đã phải trả giá bằng máu và nước mắt vì đã coi thường cô ấy.
Chu Linh Thải vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh, cùng Đường Trì bắt đầu chạy bộ.
Tốc độ tự nhiên cũng không phải là nhanh nhưng thời gian của Đường Trì mỗi ngày một tăng, trên thực tế, sau khi chạy ba ngày liên tục, cơ thể cô đã rất đau rồi, bắt buộc phải tiếp tục tập luyện mới có thể từ từ thuyên giảm nhưng cô rất kiên nhẫn, lúc này cô có thể vừa chạy bộ cùng Chu Linh Thải vừa nói chuyện, Đường Trì cũng có thể thản nhiên đáp ứng.
Chu Linh Thải :” tôi biết cậu là bạn ký túc xá của Hàn Điềm, cũng từng nghe Hàn Điềm nhắc về cậu, cô ấy luôn nới với tôi rằng cậu rất đáng yêu.”
Người con trai này, khi nói những điều như vậy, anh ta cũng là một người khác giới xuất sắc và những lời khen ngợi thốt ra từ miệng anh ta thường khiến các cô gái phát cuồng và e dè.
Đường Trì trong lòng chế nhạo nhưng trên mặt không có chút dao động :” ohmmm…….. Đừng nói chuyện khi chạy bộ, nó sẽ ảnh hưởng đến nhịp thở và sẽ rất mệt đấy.”
Chu Linh Thải :”………”
Bị câu nói này làm cho nghẹn lại, khuôn mặt như cứng đờ sau đó chỉ có thể cười nói: "Ừ."
Anh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tuy nhiên anh luôn bị các cô gái níu kéo, rất nhanh sau đó đã tìm được lý do hoàn mỹ.
Đường Trì nhất định là xấu hổ lắm.
Đúng vậy, Hàn Điềm nói rằng tính cách của cô ấy khá mềm yếu và nhút nhát, bốn năm đại học cô ấy chưa từng có một mối quan hệ nào, Chu Linh Thải đã từng nhìn thấy những điều tương tự trước đây nhưng Đường Trì cũng có hương vị đặc trưng riêng.
Có lẽ lúc này Đường Trì phải quá căng thẳng khi đối mặt với sự tiếp cận của anh ta , không biết phải ứng phó như thế nào chỉ giả vờ bình tĩnh để tránh anh ta mà thôi.
Xem như lạt mềm buộc chặt đi.
Đúng, nhất định là như thế.
Nghĩ đến đây, Chu Linh Thải khóe miệng giật giật, trong mắt hiện lên một tia chế nhạo Đường Trì nhưng cô cho rằng rốt cuộc mình vẫn chưa từng yêu hoặc cũng thực sự là nhút nhát, anh ta hiện tại có chút nhẫn nại, tập trung chinh phục loại này cũng tốt.
Thế là Chu Linh Thải và Đường Trì cùng nhau chạy bộ gần 20 phút, hai người họ đã bị người khác nhìn thấy nhưng cả 2 đều không nói lời nào.
Sau khi Đường Trì chạy chậm để dừng lại, cô buông 1 câu :” tôi chạy chậm, kết thúc rồi, về kí túc xá trước đây, bye bye.”
Thậm chí thời gian phản ứng của Chu Linh Thải cũng không có, liền quay đầu rời đi.
Lúc này trời vừa hửng sáng, Đường Trì lưng thẳng tắp, bước đi không chút do dự, tựa hồ không có chút nào lưu luyến.
Chu Linh Thải không để ý đến cảm giác kỳ lạ trong lòng, mở miệng nói lại không muốn tiếp tục hạ bộ mặt đó xuống, liền im lặng.
Sự tự tin của anh ta khiến anh ta cảm thấy rằng Đường Trì quá nhút nhát
Xem ra cô ấy từ đầu đến cuối, thậm chí ngay cả tên mình cũng đều không dám gọi ra.
Nghĩ đến đây Chu Linh Thải khinh thường ,cười một tiếng, xoay người trở về ký túc xá của mình.
Cũng xem như có chút gặt hái, không phải vô ích mà anh ta biết rằng sau khi chạy bộ Đường Trì đã chặn đường rồi.
Đường Trì không về ký túc xá mà xoay người đi xuống nhà ăn ăn sáng.
Cô có linh cảm rằng nếu vừa rồi cô nói đi ăn sáng, Chu Linh Thải có thể sẽ kiếm cớ đi cùng cô.
Chợt nghĩ đến sự đánh giá của Hàn Điềm về người này, Đường Trì trong lòng tấm tắc, đây là tự mình đặt làm mục tiêu sao?
Đường Trì cũng là người nắm rõ thông tin, chỉ cần nhìn thoáng qua cô có thể biết Chu Linh Thải là ai.