Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 111: Đại tỷ thẹn thùng

Chương 111: Đại tỷ thẹn thùng




Hiện tại Vũ gia đã bị Diệp Phi biến tướng diệt môn rồi, Lâm Hải cũng đã trở thành một khu trống rỗng thế lực võ lâm, chắc hẳn qua không được bao lâu, liền sẽ có rất nhiều nhân vật võ lâm đến nơi đây phân một chén canh, mà một tay thúc đẩy tình huống này, Diệp Phi lại nơi nào sẽ không động tâm?

Tại sau khi làm ra quyết định trợ giúp trong nhà, Diệp Phi cũng đã ý thức được rất rõ ràng tầm quan trọng của thế lực, nếu như mình có được thế lực tuyệt đối rồi, lại có người nào dám động tới nữ nhân mình yêu thích? Hiện tại Vọng Hải cơ bản cũng đã bị hai nhà Diệp Liễu của mình khống chế, mà Lâm Hải này cũng không kém hơn đại đô thị quốc tế hoá Vọng Hải, đúng là lựa chọn tốt nhất để mình vươn ra ngoài Vọng Hải, bất quá mình bây giờ vẫn không thể rời đi Vọng Hải, mà người mình có thể sử dụng, cũng chỉ có đám người đầu trọc cùng Mao Tử rồi.

Nghĩ đến đầu trọc bọn họ, Diệp Phi không khỏi khẽ lắc đầu, tuy rằng trong đám bọn họ có một cái Mao Tử học tập rất tốt, mà Mao Tử cũng là đối với lăn lộn càng có hứng thú hơn so với học tập, chính là thực lực của bọn hắn lại quá kém, nếu như đem bọn họ phái đến nơi này, chỉ sợ không ra một ngày liền bị người ta gặm đến xương cốt cặn bã đều không thừa, trừ phi bọn họ có thể giống như chính mình, đột nhiên có được thực lực cường đại.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Diệp Phi đột nhiên sáng ngời, mình làm sao lại quên mất đồ vật lúc trước làm cho mình trở nên mạnh mẽ kia a, tuy rằng bởi vì không ổn định, không dám tùy tiện để cho những nữ nhân yêu mến trong nhà mình sử dụng, nhưng mấy người đầu trọc bọn họ hẳn là có thể a, đến lúc đó mình ở bên cạnh trông chừng, nếu như phát hiện có cái gì không đúng, liền chặt đứt nguồn điện, tin tưởng cho dù không thành công cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đấy.

Nghĩ đến liền làm, Diệp Phi dứt khoát đi dạo khắp cửa hàng đồ điện tại Lâm Hải, đem toàn bộ vật liệu mình cần lấy về, đựng đầy một cái bao lớn, tại góc tối không người để ý ném vào không gian của mình, sau đó liền đứng dậy chạy về Vọng Hải.

Thời điểm Diệp Phi về đến nhà, đã là hơn mười giờ đêm, vài vị mỹ nhân trong nhà đều đã sớm đi ngủ, lên lầu, Diệp Phi theo thói quen hướng gian phòng mụ mụ đi đến, lại phát hiện nàng đã đem cửa phòng khóa ngược lại rồi, không khỏi có chút thất vọng, chỉ phải về tới gian phòng của mình.

Hắn không biết là, Liễu Diệc Như thật ra cũng là rất hoài niệm cảm giác ở trong lồng ngực của hắn đấy, đặc biệt sau khi thấy được một mặt thành thục của hắn hôm nay, thậm chí càng thêm không ngừng nghĩ đến được hắn an ủi, chính là nàng lại sợ mình ở bên cạnh hắn sẽ tiếp tục mơ tới loại giấc mộng cực kỳ hương diễm kia, càng sợ mình sẽ nhịn không được đi đụng chạm thậm chí hôn môi cái căn đồ vật gây cho mình vô hạn sung sướng ở trong mộng kia giống như sáng nay, cho nên tại thời điểm nằm ngủ, trong nội tâm vùng vẫy một hồi lâu, mới làm ra cử động khóa cửa để cho nàng cực kỳ không muốn này.

Tắm rửa một cái, Diệp Phi liền trở lại trong phòng ngủ, nhưng khi nằm xuống lại là như thế nào cũng không ngủ được, những ngày này hắn đã quen với việc có mỹ nhân ở trong ngực, nhưng là bây giờ cũng không thể ôm thân thể mềm mại thơm nức yêu kiều kia của mụ mụ, càng không thể cùng tiểu muội làm những chuyện yêu đương kia, lại làm thế nào ngủ được?

Ngây ngẩn một hồi lâu sau, Diệp Phi lại nghĩ tới kế hoạch của mình, dứt khoát cũng không ngủ rồi, đem những vật liệu vừa mua hồi sáng từ trong không gian lấy ra, bắt đầu chế tác những đồ vật căn bản không mua được kia.

Thẳng đến thời điểm trời có chút sáng, Diệp Phi mới hoàn thành xong công việc trong tay, lúc này hắn cũng đã chế tạo ra một vật không sai biệt lắm so với trước kia, chỉ kém một ít điểm, bất quá cũng là không có nghiên cứu tối ưu mức độ bên trong mà thôi.

Mặc dù suốt một đêm không ngủ, chính là tinh thần Diệp Phi lại đặc biệt tốt, vừa nghĩ tới hôm nay có thể để cho đầu trọc bọn họ thí nghiệm hiệu quả của cái máy này, hắn liền không nhịn được có chút kích động, bởi vì nếu như bọn họ cũng thành công, mình có thể đem thứ này dùng đến trên người nữ nhân trong nhà rồi, đến lúc đó các nàng cũng có thực lực cường đại giống như chính mình, như vậy mình rốt cuộc có thể không cần là lo lắng tới an toàn của các nàng rồi.

Rửa mặt qua một lượt, Diệp Phi đi ra gian phòng của mình, trùng hợp chính là, gian phòng của đại tỷ Diệp Tư Kỳ cách đó không xa cũng đúng lúc mở ra, Diệp Tư Kỳ một thân đồ ngủ cũng đồng thời đi ra.

Bởi vì ở trong nhà, các nàng đã thành thói quen ăn mặc tùy tiện, lúc này Diệp Tư Kỳ đúng là như thế, toàn thân nàng chỉ có một kiện đồ ngủ màu trắng mờ, thậm chí ngay cả nội y cũng không mặc, xuyên thấu qua lớp vải vóc hơi mỏng kia, Diệp Phi có thể thấy được rất rõ ràng hai ngọn núi cực đại cơ hồ có thể theo kịp mụ mụ của nàng, đặc biệt đỉnh núi nhô lên một đôi hạt nhỏ đỏ bừng, đỉnh tại trên áo ngủ, có vẻ cực kỳ dí dỏm đáng yêu.

Diệp Phi không khỏi nuốt nước miếng một cái, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ngọn núi bởi vì như ẩn như hiện mà càng thêm mỹ diệu mê người của đại tỷ, đồ vật đêm qua không được nếm vị thịt vậy mà ẩn ẩn có ngẩng đầu dấu hiệu.

Bị một nam nhân nhìn chằm chằm vào nơi đó, mặc dù nam nhân này là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, nhưng khuôn mặt Diệp Tư Kỳ vẫn là nhịn không được khẽ đỏ lên, cặp mắt trắng không còn chút máu liếc Diệp Phi nói:

- Xú tiểu tử, nhìn cái gì đấy!

Dáng vẻ kiều mỵ khinh khỉnh này của Diệp Tư Kỳ khiến cho độ mê người của nàng càng theo cấp độ luỹ thừa tăng lên vô số cấp bậc, Diệp Phi rốt cuộc khống chế không nổi vật phía dưới kia, thoáng cái dựng đứng lên, cũng may Diệp Phi phản ứng cực nhanh, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, chạy đến trên ghế sa lon ngồi xuống, mới cười với Diệp Tư Kỳ nói:

- Đại tỷ, tới ngồi a.

Diệp Tư Kỳ ôn nhu cười cười, đi đến bên người Diệp Phi ngồi xuống, hỏi nói:

- Tiểu Mãn, cả ngày hôm qua ngươi đều chạy đi đâu chơi?

Bởi vì sợ các nàng lo lắng, Liễu Diệc Như cũng không đem chuyện Vũ gia nói cho các nàng biết, cho nên Diệp Tư Kỳ cũng không rõ ràng lắm Diệp Phi ngày hôm qua đi nơi nào.

Chính là lúc này Diệp Phi lại không có tâm tư đi nghe xem nàng đang nói cái gì rồi, bởi vì theo đại tỷ đi tới, hắn chỉ cảm thấy một cỗ hương thơm xử nữ từ trên người nàng xông vào mũi, mà đại tỷ bởi vì cũng đã hai mươi bốn tuổi, trên người sơ bộ cũng có chút khí tức của nữ nhân thành thục đấy, hai loại khí tức này hòa cùng một chỗ, lại để cho Diệp Phi nhất thời mê luyến không thôi, hai mắt không khỏi thẳng tắp dõi theo dung nhan tuyệt thế mang theo nụ cười đặc biệt ôn nhu kia của tỷ tỷ.

Diệp Tư Kỳ sau khi hỏi xong không nghe thấy Diệp Phi trả lời, không khỏi quay đầu nhìn hắn, đã thấy hắn đang ngây ngốc nhìn mình, vì vậy duỗi ra một ngón tay ngọc nhẹ nhàng điểm một cái trên trán hắn, cười nói:

- Ngốc tiểu tử, tại sao lại nhìn chăm chú như vậy?

- Tỷ, ngươi thật đẹp!

Diệp Phi tự đáy lòng tán thưởng một câu, sau đó cũng không biết là nghĩ ăn bớt hay còn là cái gì, liền đem đầu chui rúc vào trong ngực tỷ tỷ, đem mặt chôn giữa hai ngọn núi cực đại vô cùng mềm mại của nàng, còn không ngừng ở trong đó lắc lư, thậm chí trong lúc lơ đãng còn dùng miệng xẹt qua cái điểm nhỏ nhô lên kia của nàng.

Thân thể Diệp Tư Kỳ chính là cũng đã chín đấy, hơn nữa bởi vì chưa trải nhân sự, so với nữ nhân đã có kinh nghiệm lại càng thêm mẫn cảm, Diệp Phi một phen vặn vẹo này, làm cho nàng cảm thấy một hồi tê ngứa nối thẳng tới nội tâm, mà loại tê ngứa này rồi lại pha thêm chút khoái cảm không nói nên lời, đặc biệt lúc môi Diệp Phi xẹt qua đỉnh nhỏ càng thêm mẫn cảm kia của nàng, nàng rốt cục không nhịn được mở ra cái miệng nhỏ nhắn phát ra một tiếng ngâm khẽ vô cùng kiều mỵ.

Kêu ra tiếng xong, Diệp Tư Kỳ thoáng cái kịp phản ứng, không khỏi mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, đem Diệp Phi đẩy mạnh qua một bên, cũng không nói chuyện với hắn, bước nhanh chạy trở về gian phòng của mình.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch