Tất cả mọi người ở đây đều là người từng trải, ngoại trừ mấy cô gái nhỏ như Diệp Tĩnh Lâm Linh ra, có người nào chưa từng nghe qua tiếng súng vang lên? Hơn nữa cho dù mấy thiếu nữ còn ngây ngô không hiểu rõ nhưng ít nhiều cũng là đã từng được nghe qua loại âm thanh này trên TV, đương nhiên cũng biết đây là tiếng gì, trong lúc nhất thời, đám người trong linh đường đều có chút kinh hoảng, bất quá thời điểm tìm được địa phương tiếng súng vang lên mà nhìn tới, lại chỉ còn là vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy Hồ Nhất Bưu mới vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, lúc này cũng đã té xuống, ở giữa trán có một cái lỗ nhỏ cỡ đầu ngón tay, máu tươi đang từ trong cái lỗ kia ồ ồ chảy ra, Hồ Nhất Bưu mặc dù đã không còn bất luận cái gì khí tức, nhưng cặp mắt của hắn vẫn là mở thật to đấy, trên mặt cũng tất cả đều là kinh ngạc biểu lộ, hiển nhiên đến chết cũng không thể tin được, Diệp Phi cũng dám giết hắn, hơn nữa còn là đang tại nhiều người như vậy trước mặt.
Đối diện Hồ Nhất Bưu, Diệp Phi vẫn yên lắng đứng tại nơi đó, trong tay nắm lấy một khẩu súng ngắn còn đang hơi bốc lên một chút khói nhẹ, tuy vừa giết người, nhưng biểu lộ trên mặt hắn lại là cực kỳ lãnh đạm, phảng phất không có chút nào đem nhân mạng để vào trong mắt.
Tất cả mọi người kể cả Liễu Diệc Như bên trong đều là sợ ngây người, tuy rằng gã Hồ Nhất Bưu này khiến người ta cực kỳ chán ghét, nhưng lại chẳng ai ngờ rằng, Diệp Phi vậy mà trực tiếp giết chết hắn.
Mà Diệp Phi lại là giống như cảm thấy những người khác còn chưa đủ kinh ngạc, đem thương thu lại, trầm giọng quát:
- Trương Nhất Đức!
Tại thời điểm này, hắn cũng không hề gọi Trương Nhất Đức là gia gia, mà là gọi thẳng kỳ danh, hiển nhiên là có chính sự muốn nói.
- Có!
Trương Nhất Đức lớn tiếng đáp lại, trong nội tâm chẳng những không có một điểm bất mãn bởi vì Diệp Phi gọi thẳng kỳ danh của mình, ngược lại còn rất là vui mừng.
- Lập tức triệu tập tất cả huynh đệ, không tiếc bất cứ giá nào, san bằng Thanh Long bang cho ta!
Diệp Phi trầm giọng hạ đạo mệnh lệnh đầu tiên từ sau khi hắn chính thức chưởng quản Lăng Vân Hội, nhưng lại là long trời lở đất như vậy.
Tuy rằng mệnh lệnh của Diệp Phi rất là lớn mật, nhưng những người lăn lộn trong hắc đạo này lại có người nào không phải là đàn ông nhiệt huyết? Huống hồ vừa rồi Hồ Nhất Bưu chẳng những nhục nhã Diệp Phi, mà ngay cả Diệp Lăng Thiên cũng bị hắn nhục nhã cùng một chỗ rồi, nếu như không phải bận tâm nơi này là linh đường của Diệp Lăng Thiên, chỉ sợ có người đã sớm xuất thủ trước Diệp Phi một bước, bây giờ nghe được mệnh lệnh này của hắn, trong nội tâm lập tức phấn chấn, cùng kêu lên "tuân lệnh", trong nội tâm bỗng chốc không còn nửa điểm khinh thị đối với Diệp Phi, mà những tân khách mới vừa rồi còn có chút xem thường Diệp Phi, hiện giờ trong nội tâm lại là có chút sợ hãi, bọn họ không biết sau khi Diệp Phi đối phó với Thanh Long bang xong, liệu có thể lại cầm bọn họ tới khai đao hay không?
Còn chúng nữ bên cạnh thì lại phản ứng khác biệt, thời điểm Diệp Phi hạ mệnh lệnh vừa rồi, loại khí thế sát phạt lạnh lẽo này làm đám người các nàng cũng không khỏi có chút mê muội, tuy rằng cũng không phải tất cả nữ nhân đều ưa thích nam nhân cường thế, nhưng nếu như cái nam nhân cường thế này là người ở bên cạnh hơn nữa còn rất thân cận với mình, vậy thì không giống với lúc trước, đặc biệt là Diệp Ngưng Sương cùng với Diệp Vân Khinh, hai nàng thậm chí đều cảm giác có chút động tình, hy vọng có thể lập tức bổ nhào vào trong ngực Diệp Phi trong ngực, mặc hắn tùy ý khinh bạc.
Diệp Phi không để ý đến những tân khách kia, đưa mắt nhìn đám người Trương Nhất Đức rời đi, sau đó liền đi tới bên cạnh chúng nữ, lúc này chúng nữ mới thanh tỉnh lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi lại có thêm một chút gì đó không nói nên lời, Diệp Phi không khỏi gãi đầu nói:
- Làm sao vậy?
Chứng kiến động tác rất có tính trẻ con này của Diệp Phi, chúng nữ dường như mới dám xác nhận nam nhân mới vừa rồi còn vô cùng lạnh lùng, thiết huyết kia chính là Diệp Phi mà các nàng quen thuộc, Liễu Diệc Như kéo Diệp Phi qua một bên nói ra:
- Tiểu Mãn, bộ dạng vừa rồi của ngươi có chút dọa người đấy.
Diệp Phi lại gãi đầu nói:
- Vừa rồi ta chỉ là có chút tức giận, hơn nữa như vậy mới có thể để cho đám tiểu tử kiêu ngạo kia chịu nghe lời nha, nếu như mụ mụ không thích, sau này ta cũng không như vậy nữa là được.
Liễu Diệc Như sững sờ một chút, nói ra:
- Ngươi nói cũng có đạo lý, kỳ thật bộ dạng vừa rồi của ngươi cũng không tồi đấy, rất có tư vị của nam nhân a.
Nói đến đây, trên mặt Liễu Diệc Như bất chợt đỏ hồng, dường như nhớ ra cái gì đó, lại vội vàng che dấu nói:
- Ta muốn nói là, như vậy để cho mụ mụ cảm thấy ngươi có chút lạ lẫm a.
Diệp Phi hiểu rõ hành động vừa rồi của mình có thể đã khiến cho chúng nữ hơi sợ, dù sao bình thường hình tượng của mình ở trước mặt các nàng vẫn luôn là một Diệp Phi ngoan ngoãn, lần này biến đổi mạnh mẽ như vậy, các nàng không thể thích ứng cũng là rất bình thường đấy, vì vậy cười hắc hăc nói:
- Sau này ta sẽ chỉ như vậy ở trước mặt người ngoài, ở trước mặt các ngươi, ta vẫn là Tiểu Mãn của trước kia, được không?
Có lẽ chiếm được đáp án cần có, chúng nữ cũng đều vui vẻ lên, Liễu Phượng Nghi đem Diệp Phi từ bên người muội muội kéo qua, cười nói:
- Tiểu Mãn, ngươi không biết, bộ dạng vừa rồi của ngươi thật sự có chút dọa người a, ngay cả dì cả cũng bị ngươi dọa sợ rồi.
Nàng thân là thị trưởng của Vọng Hải, có tràng diện nào mà chưa từng gặp qua, sao có thể dễ dàng bị Diệp Phi hù dọa, chỉ là thời điểm chứng kiến bộ dáng vừa rồi của hắn, trong nội tâm không khỏi nhảy dựng, đột nhiên lại nhớ tới một màn ảo tưởng vào cái đêm kia, vậy mà lại có chút kích động, trong lúc nhất thời rất muốn cùng Diệp Phi thân cận một chút, liền dùng cái cớ này đem hắn kéo đến bên người.
- Dì cả, ngươi đừng giễu cợt ta, ta là cái dạng gì ngươi còn không biết sao?
Diệp Phi quả thật có chút ngượng ngùng rồi, tuy rằng bất luận là thời điểm nào, đối diện với người ngoài, hắn đều có thể ở vào trạng thái tỉnh táo, nhưng ở trước mặt những mỹ nữ rất thân cận với mình này, hắn lại vẫn là một cái tiểu hài tử giống như trước kia.
Liễu Phượng Nghi cười khanh khách, đột nhiên dùng sức ôm lấy Diệp Phi thoáng một cái, hơn nữa còn vặn vẹo uốn éo thân thể, làm cho bộ vị đầy đặn trước ngực mình cọ xát lên ngực của hắn vài cái, cười nói:
- Được rồi, không đùa với ngươi, qua một bên chơi đi!
Nói xong cũng buông hắn ra.
Diệp Phi bị Liễu Phượng Nghi ôm lấy, cũng cảm thấy được động tác của nàng, trong nội tâm đột nhiên khẽ động, chỉ là còn chưa kịp nhận thức rõ ràng, đã lập tức bị nàng đẩy ra, nhất thời lại là không làm rõ được tâm tư của nàng rồi, vì vậy cũng không có nghĩ nhiều, lại đi đến trước mặt đám tân khách kia, hơi cúi người chào hỏi đối với mọi người:
- Thật sự là rất xin lỗi các vị rồi, không nghĩ tới hôm nay sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Trong lòng những người này hiện giờ đối với Diệp Phi còn phải sợ hãi gần chết, đều liên tục khoát tay nói không sao, mà tang lễ đến lúc này trêm cơ bản cũng đã xong xuôi mọi việc, đám người này cũng không dám ở lâu tại chỗ này, đều lần lượt cáo từ rời đi.
Đợi cho đám tân khách đã rời đi gần hết, chúng nữ cũng đều thu thập một chút, chuẩn bị rời đi, bởi vì ngày mai mới là thời điểm chính thức an táng Diệp Lăng Thiên, các nàng bận rộn cả một ngày, cũng muốn trở về nghỉ ngơi một chút, mà Diệp Phi hiện giờ là nam nhân duy nhất của Diệp gia, hơn nữa còn là cháu ruột của Diệp Lăng Thiên, đương nhiên phải lưu lại thủ lăng cho thúc thúc của mình, ngoại trừ hắn ra, còn có Diệp Ngưng Sương bởi vì thân phận muội muội lớn nhất của Diệp Lăng Thiên mà ở lại, vốn dĩ Hứa Thư Vân cùng Diệp Tĩnh cũng muốn lưu lại đấy, nhưng lại bị Diệp Ngưng Sương khuyên bảo rời đi rồi.
Lại bận bịu một trận, đến thời điểm sắc trời hoàn toàn đen lại, toàn bộ linh đường cũng chỉ còn lại hai người Diệp Phi và Diệp Ngưng Sương, Diệp Ngưng Sương kéo Diệp Phi ngồi ở trước linh đường trước, hỏi:
- Tiểu Mãn, ngươi nói thật cho đại cô biết, ngươi thật sự muốn đem Thanh Long bang kia khai đao sao?
- Đương nhiên!
Diệp Phi không chút do dự gật đầu nói:
- Thanh Long bang này chẳng những làm đủ việc ác, mà còn dám gây chuyện ở trước linh đường của thúc thúc, nếu như không diệt bọn hắn, Diệp gia chúng ta làm thế nào đứng vững được ở Vọng Hải?