Diệp Phi không nghĩ tới Trương Nhất Đức vậy mà lại có ý nghĩ như vậy, không khỏi cười khổ một cái nói:
- Dùng thì đúng là có thể dùng, chỉ là...
Nói đến đây, hắn hơi nhìn về phía Đầu Trọc bọn họ, dù sao chuyện liên quan bí mật cá nhân của bọn họ, Diệp Phi không muốn nói ra trước mặt Trương Nhất Đức.
- Chỉ là cái gì?
Trương Nhất Đức cực kỳ hâm mộ thực lực mạnh mẽ đến mức dọa người kia của bọn họ, có chút vội vàng hỏi.
Diệp Phi khó xử, nhưng đám Đầu Trọc bọn họ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cướp lời đáp:
- Vật này là có tác dụng phụ đấy, mấy người chúng ta hiện tại cũng đã không còn năng lực của nam nhân.
Trương Nhất Đức sững sờ, lập tức cười ha hả nói:
- Ta còn tưởng là chuyện gì xảy ra đâu, hóa ra chính là chuyện này ah, như vậy không có việc gì, vật kia của lão già ta sớm đã không còn tác dụng gì rồi, còn sợ cái tác dụng phụ này sao?
Diệp Phi thấy Trương Nhất Đức căn bản là không thèm để ý đến chuyện này, trong nội tâm cũng thở dài một hơi, cười nói:
- Đã như vậy, Trương gia gia, ngươi có thể dùng!
- Được được!
Trương Nhất Đức lập tức hưng phấn gật đầu, rồi lại nhíu mày, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, hỏi ra:
- Tiểu Mãn, năng lực của ngươi có phải cũng là do dùng vật này tăng lên?
Diệp Phi không rõ hắn vì cái gì mà khẩn trương như vậy, gật đầu nói:
- Đúng vậy a, làm sao vậy?
Sắc mặt Trương Nhất Đức lập tức trở nên tái nhợt, chỉ vào Diệp Phi lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi sao có thể dùng thứ này? Diệp gia còn muốn dựa vào ngươi nối dõi tông đường đâu.
Sắc mặt Diệp Phi không khỏi đen lại, hóa ra lão nhân tình cảm này lại đem mình làm thái giám, Mao Tử cười ha ha nói:
- Trương gia gia, ngươi yên tâm đi, lão đại không có chuyện gì, ngươi nếu không tin, hiện tại có thể tìm mấy mỹ nữ tới, ta cam đoan lão đại có thể "khuất phục" các nàng!
Trương Nhất Đức vẫn là không quá tin tưởng nhìn chằm chằm vào Diệp Phi, Diệp Phi đành phải đem sự tình từ đầu đến cuối nói cho hắn một lần, nói đến chuyện này, Diệp Phi cũng là có chút buồn bực, từ sau lần xuất hiện tác dụng phụ như vậy, hắn lại liên tiếp làm ra không ít dụng cụ dạng này, chính là bất luận là làm như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm được cái dạng như lúc đầu trọc bọn họ dùng kia, thậm chí có lần còn không thể thành công, chứ đừng nói là cải tiến rồi, mỗi lần muốn làm ra tiếp một cái giống như chính hắn dùng lúc trước đều không được, vốn dĩ hắn còn muốn dùng xong sẽ cho Liễu Diệc Như các nàng cũng cải tạo thân thể một chút đâu, hiện tại chỉ đành phải buông tha.
Nghe xong hết thảy, nội tâm Trương Nhất Đức mới trầm tĩnh lại, trên mặt một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười, nói ra:
- Vậy trước tiên cho ta dùng một lát a, ta đã không thể chờ đợi được, muốn lập tức lợi hại giống như các ngươi rồi.
Từ trong mật thật của Diệp thị hội quán đi ra, tâm tình Diệp Phi cực kỳ vui sướng, không nghĩ tới thí nghiệm lần này vậy mà lại thành công như thế, chuyện sau này chỉ cần giao cho Trương Nhất Đức cùng đám Đầu Trọc bọn họ đi làm là được rồi, hiện tại mọi chuyện hắn đã có thể vắng mặt một thời gian. Một hồi, nhìn xem thời gian mới là hơn ba giờ chiều, Diệp Phi chuẩn bị đến chỗ Minh Nguyệt Tâm nhìn qua một chút, cũng không phải là có chuyện gì, chỉ là muốn đi gặp nàng, vị nữ cảnh sát anh tư hào sảng này vẫn là rất có lực hấp dẫn đối với hắn đấy.
Hai ngày nay tâm tình Minh Nguyệt Tâm có chút không tốt lắm, bởi vì lần trước dựa vào những chứng cớ kia, lại thêm Lăng Vân Hội vừa đúng lúc nội loạn, nàng đã gần như có thể đánh gục cái u ác tính Diệp Vũ của Vọng Hải này, nhưng cuối cùng lại để cho hắn chạy mất, đến bây giờ vẫn không tìm được một chút manh mối nào, tuy rằng trong cục cũng không có người nào trách tội nàng về chuyện này, ngược lại còn thêm tán thưởng nàng, thậm chí những người đi theo vài vị cục trưởng khác cũng đều cực kỳ kính nể đối với nàng, nhưng trong nội tâm nàng lại vẫn là có chút vướng mắc.
Có điều hiện giờ tâm tình của Minh Nguyệt Tâm lại là có chút không tệ, bởi vì nàng cũng đã nghe nói, Lăng Vân Hội ra tay cùng một cái u ác tính khác của Vọng Hải là Thanh Long bang rồi, tuy rằng chuyện này nhìn qua giống như hắc bang sống mái với nhau, nhưng chỉ cần là người của Vọng Hải đều có thể hiểu rõ, ai mới là một phe chính nghĩa, Minh Nguyệt Tâm cũng một người ở Vọng Hải, như thế nào lại không biết, hơn nữa còn biết được hiện tại chiến đấu giữa Lăng Vân Hội và Thanh Long bang, còn là Lăng Vân Hội hoàn toàn áp đảo đối phương, nàng như thế nào lại không cao hứng?
Nghe nói hiện giờ Lăng Vân Hội ra tay với Thanh Long, chính là do bang chủ mới của Lăng Vân Hội _ Diệp Phi hạ mệnh lệnh, đối với thiếu niên này, nàng tự nhiên là cũng từng nghe nói qua đấy, nhưng nàng nghe được đều là một ít tin tức mặt trái, đồn đại cái gì Diệp gia phế vật các loại, không thể tưởng tượng được hắn lại là người quyết đoán như vậy, trong nội tâm không khỏi rất là bộc phục đối với vị thiếu niên mình chưa từng gặp qua này, chính là không biết vì chuyện gì xảy ra, lúc này nàng vậy mà lại nhớ tới cái nam hài đưa cho mình chứng cớ kia, dường như hắn cũng là rất thần bí đâu, không biết hắn và Diệp Phi kia so ra thì thế nào?
Nghĩ tới đây, Minh Nguyệt Tâm không khỏi nở nụ cười, mình thật đúng là giỏi nghĩ lung tung, tuy rằng người thiếu niên kia thoạt nhìn cũng vô cùng thần bí đấy, hơn nữa không biết là dùng thủ đoạn lấy được chứng cơ phạm tội của Diệp Vũ, nhưng hắn làm sao có thể cùng Diệp Phi thân phận cao quý kia so sánh đây?
Mặc dù trong nội tâm một lần lại một lần tự nói với mình, người thiếu niên mình nhận thức kia không bằng với Diệp Phi, nhưng nàng lại luôn có một loại cảm giác, hắn tuyệt đối không kém hơn so với Diệp Phi kia, về phần tại sao, chính nàng cũng không nói rõ được, chỉ có thể đem đây hết thảy đổ cho người thiếu niên là người mình quen biết, trong lòng mình đương nhiên sẽ có một chút hướng về hắn rồi.
Thời điểm Minh Nguyệt Tâm còn đang miên man suy nghĩ, cửa văn phòng liền bị người gõ vang, theo thói quen hô lên một tiếng:
- Mời vào!
Sau khi người kia bước vào, Minh Nguyệt Tâm liền thấy được khuôn mặt mang theo ý cười kia của hắn.
- Sao ngươi lại tới đây?
Trong mắt Minh Nguyệt Tâm hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng đứng lên, đưa Diệp Phi qua ghế sa lon bên cạnh.
Minh Nguyệt Tâm rót cho Diệp Phi chén nước, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn, nói ra:
- Như thế nào lại không chào đón? Ta mới vừa rồi còn đang suy nghĩ, chừng nào thì ngươi có thể tới đâu, chuyện lần này, tỷ tỷ còn chưa cảm ơn ngươi cho tốt a.
- Nói đến chuyện này, ta phải chúc mừng tỷ tỷ một chút, nghe nói ngươi đem thế lực của Diệp Vũ trong Lăng Vân Hội diệt sạch rồi.
Diệp Phi vẫn là bộ dạng cười hì hì kia.
Thần sắc Minh Nguyệt Tâm lại là trầm xuống, thở dài nói:
- Đáng tiếc cuối cùng lại để cho hắn chạy thoát, không biết sau này người này còn có thể làm ra chuyện xấu gì đâu, ngẫm lại chúng ta thật sự là vô dụng, vậy mà không điều tra rõ ràng thân thủ của Diệp Vũ lại tốt như vậy, thành ra mới không thể phòng bị được hắn.
Nhìn qua biểu lộ tự trách kia của Minh Nguyệt Tâm, trong lòng Diệp Phi cũng có chút không đành lòng, dù sao ngay cả mình cũng không thể biết rõ thân thủ của Diệp Vũ từ trước đó, càng không cần phải nói đến đám người Minh Nguyệt Tâm bọn họ, vì vậy nhẹ giọng an ủi:
- Tỷ tỷ yên tâm đi, sau này tên Diệp Vũ kia chắc chắc sẽ không làm ra được chuyện xấu nào nữa.
- Vì cái gì?
Minh Nguyệt Tâm cả kinh, hỏi lại:
- Có phải ngươi biết được chuyện gì hay không?
Diệp Phi gật đầu nói:
- Sau khi Diệp Vũ chạy trốn ra từ Diệp thị hội quán, liền hại chết bang chủ Diệp Lăng Thiên, về sau hắn cũng chết trong tay của Diệp Phi.
Chuyện này ngoại trừ thành viên tầng trong của Lăng Vân Hội, những người khác tuyệt đối là không biết được, Minh Nguyệt Tâm hiển nhiên cũng là không hề nghe nói qua, trong nội tâm không khỏi có chút kinh ngạc, bất quá càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, Diệp Phi vậy mà biết rõ việc ngay cả phân cục trưởng như nàng cũng không biết được, không khỏi dò hỏi:
- Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi rốt cuộc là ai?