Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 189: Ở chung tĩnh thất (2)

Chương 189: Ở chung tĩnh thất (2)




Vị Cao trung đội trưởng kia bị mọi người nhìn đến toàn thân không được tự nhiên, tuy rằng từ trong lời nói trước đó của Liễu Quân Di, mình cũng đã không có bất kỳ hiềm nghi nào rồi, nhưng dù sao người phản bội cũng là cấp trên mà mình trực thuộc, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút không ngẩng đầu lên được.

Diệp Phi lại cười nói:

- Nhưng ta tại không nghĩ như vậy, nếu thật sự là hắn, dứt khoát không đến không được sao? Dù sao hắn cũng đã nắm giữ chiến đội đặc chủng của kinh thành, lại hành động thêm nữa không phải là làm điều thừa? Tính ra chỉ huy quân đội của kinh thành, không phải cũng nên có chút đặc quyền sao? Nếu như không muốn tới, tùy tiện lấy cớ là được rồi.

- Vậy cũng phải a!

Vị đội trưởng chiến đội Đông Bắc kia cũng khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Chẳng lẽ cũng không có khả năng là do hắn sợ sẽ khiến cho người ta hoài nghi, mới cố ý phái Cao đội trưởng đi tìm cái chết sao?

Diệp Phi lắc đầu nói:

- Không có khả năng, nếu đúng là như vậy, chính hắn không đến, mà phái Cao trung đội trưởng đến, chẳng phải là càng khiến cho người khác dễ hoài nghi hơn sao? Còn về lý do tại sao hắn không tới, ta nghĩ có lẽ chúng ta nên hỏi một chút Cao đội trưởng a.

Cao đội trưởng thấy mọi người đều nhìn về phía mình, không khỏi có chút lúng túng nói:

- Thực ra đại đội trưởng chúng ta lúc đầu cũng là muốn tới, chỉ là hắn nói không phục một cái...... Liễu đội trưởng làm tổng chỉ huy, cho nên liền để ta tới thay.

Diệp Phi cười nói:

- Có phải là nói không phục một cái nha đầu lông vàng(1) như tiểu di của ta làm tổng chỉ huy, cho nên mới tức giận không đến?

Một câu này liền để tất cả mọi người đều bị chọc cho cười vang một trận, bầu không khí trong phòng họp cũng trở nên nhẹ nhõm hơn không ít, chỉ có Liễu Quân Di là trắng mắt không còn chút máu liếc hắn, tuy vậy nàng cũng biết, Diệp Phi cố ý nói như vậy chính là để giảm bớt sự khẩn trương của mọi người sau khi nghe được cái âm mưu rất lớn nhắm vào bọn họ này.

Nhìn thấy tất cả mọi người còn đang quấn quýt với việc rốt cuộc là ai có dã tâm lớn như vậy, lại muốn khống chế toàn bộ lực lượng bộ đội đặc chủng chuyên biệt này, Liễu Quân Di ho khan một tiếng, dẫn tới sự chú ý của mọi người, sau đó nói ra:

- Về phần rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta, thực ra cũng không cần phải quá mức bận tâm. Nhiệm vụ cấp bách hiện giờ chính là thương lượng một chút xem làm thế nào chúng ta mới có thể ở dưới một âm mưu như vậy, đánh bại những kẻ được gọi là khủng bố này. Chỉ cần chúng ta đánh thắng trận này, người này lại có âm mưu gì cũng không cần quá lo lắng. Ngược lại nếu như chúng ta bị kẻ địch đánh bại, cho dù có thể giữ được tính mạng, sau khi trở về chỉ sợ cũng sẽ bị ngăn cấm. Như vậy đi, các vị trước tiên đều về suy nghĩ một chút, ngày mai chúng ta lại thương lượng ra một cái biện pháp thích hợp.

Tất cả mọi người đều gật đầu nhất trí, vừa cùng nhau bàn luận cũng vừa tán đi. Diệp Phi cũng muốn đi theo mọi người ra ngoài, lại nghe được Liễu Quân Di nói:

- Diệp Phi, ngươi ở lại.

Diệp Phi không khỏi sững sờ, không rõ đã trễ như vậy tại sao lại phải để cho mình ở lại. Hắn cũng sẽ không tự kỷ đến mức cho rằng Liễu Quân Di chỉ vì sự việc sáng nay mà đem tình cảm từ chỗ Ngọc Vô Hà chuyển tới trên người mình.

Đợi cho mọi người đều đã đi xa, Liễu Quân Di trầm mặt nói với Diệp Phi:

- Ngươi đi theo ta!

Nói xong liền dẫn theo Diệp Phi hướng tới chỗ ở của mình.

Tây Nam thuộc loại khu vực tương đối lạc hậu, các loại vật tư cũng đều vô cùng thiếu thốn. Nhưng điểm tốt duy nhất chính là đất đai nơi này lại rất là rộng lớn, đặc biệt chỗ ở cấp cho chiến đội đặc chủng lại là một khuôn viên rất lớn rộng chừng 1 km2, mà Liễu Quân Di làm tổng chỉ huy, phạm vi vài chục mét xung quanh cũng chỉ có căn phòng này, cũng là vô cùng thanh tĩnh.

Vào gian phòng, vẻ nghiêm túc trên mặt Liễu Quân Di lập tức tán đi, thay vào đó chính là một vòng giận dữ, mạnh mẽ tóm lấy lỗ tai của Diệp Phi nói:

- Hảo tiểu tử, dám nói tiểu di ngươi là nha đầu lông vàng(1)!

Thân thể của Diệp Phi hiện giờ coi như Liễu Quân Di dùng hết toàn lực cũng không có khả năng làm bị thương được hắn, huống chi nàng căn bản hề dùng sức để véo, cho nên Diệp Phi chẳng những không đau, ngược lại bên tai bị tay nhỏ mềm mại của nàng nắm còn rất thoải mái, tuy vậy hắn vẫn giả vờ làm ra một bộ dạng giống như rất đau, lớn tiếng cầu xin tha thứ nói:

- Dì, tha mạng a, ta sai rồi!

- Hừ, muốn dì tha ngươi thì mau đem tất cả bí mật của ngươi nói cho ta biết!

Liễu Quân Di rốt cuộc nói ra mục đích của nàng.

Diệp Phi cũng sớm biết được, tiểu di từ nhỏ đã say mê võ công, sau khi nhìn thấy biểu hiện sáng nay của mình, nhất định sẽ không nhịn được muốn hỏi đấy, chỉ là không nghĩ tới nàng lại không thể chờ đợi được như vậy, vì vậy nói ra:

- Được được tốt, ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi, ta cam đoan biết gì nói nấy.

Liễu Quân Di lúc này mới thoả mãn buông ra lỗ tai của hắn, dò hỏi:

- Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không sợ viên đạn? Có phải là có kỳ ngộ lấy được cái gì bảo giáp hộ thân hay không?

- Đương nhiên không phải, đây là công lao do thần công hộ thể của ta.

Diệp Phi cười hắc hắc nói:

- Ta đã đạt đến cảnh giới kim cang bất hoại.

- Khoác lác!

Liễu Quân Di xuất thân từ võ lâm thế gia, đương nhiên cũng đã nghe đến cảnh giới kim cang bất hoại này, nhưng nàng lại không cho rằng có người có thể đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết này, mà đứa trẻ được mình nhìn lớn lên từ nhỏ này lại càng không thể.

- Không tin ngươi xem ah.

Diệp Phi chỉ biết nàng sẽ không tin tưởng, vì vậy dứt khoát cởi bỏ chiếc áo quân đội tràn đầy vết đạn bắn thủng của mình, lộ ra lồng ngực rắn chắc để cho nàng nhìn rõ ràng.

Liễu Quân Di vẫn là lần đầu tiên nhìn lồng ngực của nam nhân trưởng thành, trong lúc nhất thời không khỏi có chút si mê, nghĩ thầm thì ra thân thể của nam nhân cũng có thể khiến cho nữ nhân động lòng ah, ý nghĩ này trong lòng nàng chỉ vừa lóe lên một cái đã bị nàng nhanh chóng vứt bỏ, cẩn thận nhìn kĩ thân thể của Diệp Phi, chỉ thấy trên ngực của hắn quả nhiên một chút miệng vết thương cũng không có, chỉ có rất nhiều điểm nhỏ màu đỏ, những điểm nhỏ này cũng là lúc Diệp Phi đối mặt với đợt mưa đạn thứ nhất của kẻ địch, bởi vì trong nội tâm vô cùng giận dữ, căn bản không hề dùng đến kỹ năng phòng ngự, mà hỏa lực súng đạn của quân địch cũng có chút lớn, mới để lại dấu vết như vậy.

Nhìn thấy những điểm nhỏ màu đỏ này, Liễu Quân Di đã tin tưởng lời nói của Diệp Phi, nhưng có chút đau lòng hỏi:

- Đau không?

Nói xong khẽ vươn tay ngọc khẽ vuốt ve trên vết thương của hắn.

Bị bàn tay mềm mại bóng loáng của tiểu di khẽ sờ như vậy, Diệp Phi thoải mái nheo lại con mắt, cười nói:

- Vốn là có chút đau đấy, bất quá vừa bị ngươi sờ như vậy, lại là tuyệt đối không đau.

- Ba hoa!

Liễu Quân Di trắng mắt liếc hắn, lại nói:

- Đừng nhúc nhích, ta dùng rượu thuốc bôi giúp ngươi.

Nói xong liền mở ra túi cấp cứu luôn đeo bên người, lấy ra chai rượu thuốc trong đó, đổ một ít vào lòng bàn tay, hai tay chà xát vài cái, sau đó đặt lên lồng ngực của Diệp Phi, nhẹ nhàng xoa lên.

Diệp Phi thoải mái chỉ muốn kêu to, cúi đầu nhìn qua Liễu Quân Di đang chăm chú giúp mình xử lý những vết thương nhỏ màu đỏ căn bản không tính là vết thương kia, khuôn mặt xinh đẹp cùng nữ thần của mình có vài phần tương tự kia lại để cho hắn càng nhìn càng thêm động tâm, lại thêm bàn tay nhỏ mềm mại của nàng hoạt động trước ngực mình, nhịn không được có chút phản ứng.

Mà lúc này Liễu Quân Di cũng đã đem toàn bộ điểm nhỏ ở nửa người trên của Diệp Phi bôi rượu thuốc để lưu thông máu, lại phát hiện trên quần của hắn cũng có không ít lỗ nhỏ, đặc biệt là ở chỗ hạ bộ(2) của hắn, càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Liễu Quân Di từ sau khi trưởng thành, vẫn luôn ở cùng với Ngọc Vô Hà, chưa từng thấy qua chỗ đó của nam nhân là dạng gì, lúc này đối mặt Diệp Phi-nam nhân duy nhất khiến cho nàng không bài xích này, thậm chí có một loại ý nghĩ muốn thừa dịp giúp hắn trị thương mà nhìn lén một cái, vì vậy nói ra:

- Đem quần áo cởi hết ra đi, ta giúp ngươi bôi cả phía dưới.

- Ah?

Diệp Phi không ngờ tới Liễu Quân Di lại đưa ra yêu cầu như vậy, không khỏi vừa mừng vừa sợ, có chút không dám tin tưởng a lên một tiếng.

- Không có, không có gì.

Liễu Quân Di trên mặt không khỏi ửng hồng, việc này nếu như ở thời điểm bình thường, cho dù nàng có ý nghĩ như vậy, cũng nhất định sẽ ngăn chặn, nhưng hôm nay lại tận mắt chứng kiến mấy người chiến hữu của mình hy sinh, lại thêm thực lực kinh người kia của Diệp Phi, dưới tâm tình kích động vậy mà lại trực tiếp thốt ra, nhưng vừa mới nói xong, nàng cũng lại có chút hối hận, hơn nữa nhìn thấy loại vẻ mặt kia Diệp Phi, trong nội tâm càng thêm ngượng ngùng.

Diệp Phi lại cười nói:

- Thế nhưng ta rõ ràng nghe được ngươi vừa nói muốn giúp ta bôi cả phía dưới một chút nha.

Trên mặt Liễu Quân Di lại càng đỏ hơn, nói ra:

- Vừa rồi ta chỉ là có chút sốt ruột, phía dưới chính ngươi tự làm là được rồi, không cần ta hỗ trợ.

.........

(1) Nha đầu Hoàng Mao: con nhóc con ( DG : hoàng mao-lông vàng tức là lông còn non => nhóc con ^^ ; lông đen là trưởng thành ; lông trắng là già nua! )

(2) Hạ bộ: háng, đũng quần. ( Có thể bạn đã biết: trong trường hợp này nên hiểu là đũng quần! )






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch