Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 50: Dã Man Nhân sơ hiện

Chương 50: Dã Man Nhân sơ hiện




Thời gian suốt một ngày, Diệp Vân Khinh đều không hồi phục trở lại từ trong loại cảm xúc sầu bi này, tuy rằng thời điểm vừa mới đi đến phòng học, nàng liền lộ ra biểu lộ tự tin lạnh nhạt thường ngày, lúc cùng Lâm Linh nói chuyện phiếm cũng là cười cười nói nói, nhưng Diệp Phi cùng nàng tâm ý tương thông, sao có thể lại không nhìn ra được nàng chỉ là miễn cưỡng tươi cười mà thôi.

Đối với việc này, Diệp Phi cũng không có một chút biện pháp, hơn nữa trong lòng của hắn cũng có chút u sầu giống như vậy, đặc biệt thời điểm đối mặt với Lâm Linh, trong lòng của hắn còn có một loại cảm giác hổ thẹn. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều coi Lâm Linh thành thê tử của mình mà đối đãi, tuy rằng hiện tại cũng không hề thay đổi loại ý nghĩ này, nhưng trong lòng của hắn hiện giờ lại nhiều hơn một người hoặc có thể nói là hai người, điều này làm cho hắn cảm thấy thực sự có lỗi với sự thủy chung toàn tâm toàn ý của Lâm Linh dành cho hắn, tuy nhiên cảm giác trong nội tâm lại không phải thứ mà hắn có thể khống chế đấy, cho nên đối với Lâm Linh, hắn cũng chỉ có thể dùng càng nhiều yêu thương để đền bù rồi.

Nếm qua bữa cơm chiều, Diệp Vân Khinh liền lôi kéo Diệp Phi lên lầu hai, cũng không đến thư phòng, mà là trực tiếp vào gian phòng của Diệp Phi, đem cửa khóa trái xong, liền lôi kéo Diệp Phi lên giường.

Cũng đã thử qua khoái cảm lúc tiến vào chỗ đó, Diệp Phi đã không có bao nhiêu cảm giác đối với việc cùng Diệp Vân Khinh vui đùa loại tiểu xiếc này rồi, tuy nhiên hắn thực sự không muốn lạnh nhạt Diệp Vân Khinh, vì vậy cũng cùng nàng phối hợp kích tình.

Hôm nay Diệp Vân Khinh dường như có chút điên cuồng, kẹp lấy Diệp Phi xong liền không ngừng cử động, dù đã đạt đến đỉnh phong, cũng chỉ hơi nghỉ ngơi một chút liền vận động lần nữa, cuối cùng chạm đến cực khoái không ít lần, hai người cũng đã không biết làm được bao lâu rồi.

Cho đến khi tiêu hao hết một tia khí lực cuối cùng, Diệp Vân Khinh mới vô lực ghé vào người Diệp Phi, lại đột nhiên nhỏ giọng khóc thút thít.

Diệp Phi lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi:

- Khinh Khinh, ngươi làm sao vậy?

- Ca ca, ta không muốn cùng ngươi tách ra.

Diệp Vân Khinh khóc nức nở nói ra:

- Đáp ứng ta, vĩnh viễn đều không được rời khỏi ta được không?

- Ân.

Diệp Phi dùng sức nhẹ gật đầu:

- Chúng ta vốn là cùng nhau đi đến thế giới này đấy, là trời sinh một đôi, vĩnh viễn cũng sẽ không tách rời!

Diệp Vân Khinh dường như tin tưởng lời của Diệp Phi, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ. Chỉ là, Diệp Phi lại làm cách nào cũng không thể ngủ được, vừa rồi tuy rằng Diệp Vân Khinh đạt tới cao trào vô số lần, nhưng hắn lại một lần cũng không phóng thích. Đây cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất chính là, tuy rằng hắn đáp ứng Diệp Vân Khinh, nhưng việc này chẳng qua cũng chỉ để an ủi nàng mà thôi, vĩnh viễn cũng không xa rời nhau, những lời này nói ra thì dễ dàng, nhưng mình cùng nàng thật sự có thể làm được sao?

Càng nghĩ trong nội tâm lại càng phiền muộn, Diệp Phi dứt khoát ngồi dậy, nhìn nhìn một chút dáng ngủ ngọt ngào của Diệp Vân Khinh, yêu thương khẽ hôn lên một khuôn mặt của nàng một cái, sau đó lặng lẽ rời giường, mặc quần áo tử tế, rồi từ chỗ cửa sổ nhảy ra ngoài, hiện giờ hắn cảm thấy phiền muộn trong nội tâm sắp đem mình nghẹn nổ, nhu cầu cấp bách muốn phát tiết ra, điều này làm cho hắn nhớ tới cảm giác điên khùng lúc vừa mới đạt được lực lượng trước đó.

Nhảy ra sân nhỏ, Diệp Phi buông toàn bộ tốc độ mà chạy, lại phát hiện chỉ ngắn ngủi hai ngày, tốc độ của mình lại đạt đến một cái độ cao mới, gần như nhanh gấp đôi so với trước kia.

Lần này Diệp Phi cũng không chạy ra ngoại ô thành phố, mà là hướng về Vọng Hải lâu chạy tới, thành phố Vọng Hải tuy rằng danh tự có một chữ "Hải", nhưng cách biển cũng không quá gần, sở dĩ cái tên Vọng Hải này đúng là có được từ Vọng Hải lâu, Vọng Hải Lâu là công kiến trúc cao nhất thành phố, nghe nói thời điểm vừa mới khởi công xây dựng, nguyên thủ quốc gia tiến đến thị sát, thời điểm đặt tên cho nơi này, trong lúc vô tình phát hiện, đứng ở mái nhà vậy mà có thể chứng kiến được vài trăm dặm ngoài biển rộng, vì vậy tòa nhà này liền có được tên gọi như bây giờ.

Đứng ở trước lầu Vọng Hải, Diệp Phi ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc cao lớn này, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ điên cuồng, đó chính là hắn muốn nhảy lên đến đỉnh của tòa nhà này.

Vốn dĩ hắn đến nơi này cũng chỉ là vô ý thức, bởi vì dì cả Liễu Phượng Nghi của hắn bình thường ở tại chính Vọng Hải lâu này đấy, trong nội tâm phiền muộn để cho tiềm thức của hắn muốn tìm người tới dỗ dành hắn, chỉ là chỗ đó của mụ mụ thì không dám đi, cho nên mới tìm đến Liễu Phượng Nghi, người mà hắn thân cận nhất ngoài trừ mụ mụ. Tuy vậy bây giờ tỉnh táo lại, hắn lại không muốn tìm Liễu Phượng Nghi rồi, bởi vì chuyện này cũng không thể nói với nàng đấy, sự thật này lại để trong lòng của hắn càng thêm phiền muộn, cho nên mới sinh ra cái ý nghĩ điên cuồng này.

Trong lúc vọng động, Diệp Phi căn bản cũng không suy nghĩ mình có khả năng thực hiện được ý nghĩ này hay không, hai chân đổ đầy khí lực, mạnh mẽ hướng lên trên lao đi, thân thể giống như một miếng đạn pháo mang theo âm thanh bạo tạc bén nhọn bay thẳng lên trời, đợi đến khi lực đạo phong lên dùng hết, Diệp Phi phát hiện mình vậy mà đã ở độ cao hơn một trăm mét trên không trung, phát hiện này lại để cho hắn kinh ngạc thiếu chút nữa đem đầu lưỡi của mình nuốt xuống, có điều thân thể của hắn bây giờ cũng đã bắt đầu rơi tự do, bởi vậy Diệp Phi cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác, tìm vị trí ban công lồi ra, sau đó một cước giẫm lên, thân thể lần nữa hướng lên trên phóng đi.

Đứng ở trên đỉnh Vọng Hải lâu, Diệp Phi như thế nào cũng không thể tin được mình vậy mà làm được việc này, đây chính là Vọng Hải lâu cao hơn năm trăm mét a, mình cũng chỉ là mượn lực năm lần liền nhảy tới mái nhà, cái này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn, nhớ rõ người có võ công tốt nhất Liễu gia là tiểu di Liễu Quân Di vận đủ khinh công, cũng chỉ có thể nhảy lên cao bảy tám thước, mà mình lại có thể nhảy đến hơn trăm mét, đây là người sao?

Cực độ kinh ngạc cũng khiến cho Diệp Phi bình tĩnh trở lại, giờ khắc này, hắn có một nhận thức hoàn toàn mới đối với thực lực của mình, đứng ở nóc nhà nhìn bao quát lấy toàn bộ thành thị, trong nội tâm hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn, một loại hào hùng chưa từng có từ trước đến nay, có được thực lực như vậy, mình còn cần để ý đến ràng buộc thế tục sao? Chỉ cần trở thành cường giả định ra quy tắc, trên đời này còn có chuyện gì không thể hoàn thành?

Tiểu muội, ngươi yên tâm đi, ca ca sẽ không để cho ngươi rời đi đấy, nếu như người nhà phản đối, ca ca sẽ nói phục các nàng, nếu như ngoại nhân dám phản đối, ca ca liền trực tiếp giết hắn! Tâm tình mở rộng, Diệp Phi nhịn không được phát ra một tiếng sung sướng thét dài, lại trong lúc vô tình dùng tới này kỹ năng của Dã Man Nhân, thanh âm lớn đến vô cùng, chỉ sợ hơn nửa thành phố Vọng Hải đều có thể nghe thấy.

Sau khi rống xong, Diệp Phi đột nhiên cảm giác trên người có chút không đúng, cúi đầu nhìn lại, lại phát hiện mình vậy mà cao lớn hơn rất nhiều, hiện tại dáng người chỉ sợ cũng phải cao hơn hai thước, sự biến hóa này lại để cho hắn sợ hãi, vội vàng đứng trước thủy tinh lớn trên nóc nhà, lại chứng kiến trong thủy tinh phản xạ ra một gã đại hán thân cao chừng hai thước, khuôn mặt đại hán cùng mình có chút tương tự, chỉ là ở trên mặt có một ít vệt sáng, nhìn qua có vẻ cực kỳ bưu hãn.

Nhìn tráng hán trong gương y hệt dã thú kia, Diệp Phi có chút khóc không ra nước mắt, tuy rằng hiện tại thân thể này mạnh đến nỗi không thể phản đối, nhưng hình tượng này cũng làm cho người ta rất khó tiếp nhận a.

Để cho ta biến trở về đi thôi, ta tình nguyện mất đi tất cả lực lượng! Diệp Phi thầm yên lặng cầu nguyện trong lòng, đột nhiên cảm giác được thân thể của mình chợt nhẹ, hình thể cấp tốc biến hóa, lại trở lại bộ dáng của mình lúc trước, chỉ là loại này lực lượng giống như nổ mạnh trong cơ thể cũng không hề biến mất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch