Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 52: Bỏ lỡ phúc nhãn

Chương 52: Bỏ lỡ phúc nhãn




- Phượng Nghi tỷ, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa làm ra một chuyện ngu ngốc.

Điền Lộ có chút xấu hổ đến cùng Liễu Phượng Nghi xin lỗi.

Liễu Phượng Nghi cười nói:

- Thực ra cũng chưa hẳn sẽ nghiêm trọng như ngươi nghĩ, cho dù ngươi đem cái này truyền ra, đa số người xem cũng sẽ cho rằng đây là ngươi dùng kỹ thuật chế tác đấy, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn, tối đa cũng chỉ làm cho danh vọng của đài truyền hình các ngươi giảm xuống một ít mà thôi.

Liệu Phượng Nghi theo bản năng cũng không muốn để cho Điền Lộ đem đoạn phim này ra ngoài ánh sáng, về phần tại sao, chính nàng cũng không nói rõ được.

Điền Lộ lúc này đã không còn tâm tư muốn truyền ra cảnh quay đó, lại nghe Liễu Phượng Nghi nói như vậy, thì càng từ bỏ ý định làm loại chuyện không có một điểm chỗ tốt này, dù sao chỗ nàng chính là đài truyền hình Vọng Hải, cũng không cần phải giống như một ít hãng truyền thông nho nhỏ, đi dựa vào một ít chuyện ly kỳ cổ quái để nổi tiếng.

Về tới gian phòng của Liễu Phượng Nghi ở tầng cao nhất, nhìn sắc trời cũng đã không còn sớm, hai nữ liền quyết định nghỉ ngơi, các nàng đều là người bận rộn, cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí đấy.

Từ khi tốt nghiệp, các nàng cũng chưa từng ngủ chung một chỗ như hôm nay, sau khi nằm xuống giường, hai nữ không hẹn mà cùng nhớ tới đoạn thời gian đến trường vô ưu vô lo kia, trong lúc nhất thời nội tâm đều có chút cảm khái, bất tri bất giác lại hàn huyên mội hồi.

Liễu Phượng Nghi cười nói:

- Còn nhớ rõ thời điểm đó sao? Chúng ta chính là mang danh nữ đồng cũng phải hơn nửa năm đâu.

Thời điểm ở trường học, hai người đều hoàn toàn xứng đáng được coi là hoa hậu giảng đường, vì vậy tự nhiên có rất nhiều người theo đuổi, có điều tâm tư của các nàng đều không đặt ở trên chuyện tình cảm, cho nên cũng đều không có ý định tìm tới bạn trai. Thậm chí về sau, thật nhiều gia hỏa khổ tâm theo đuổi các nàng đều không có kết quả, lại thấy hai người các nàng cơ hồ là như hình với bóng, liền ác ý suy đoán các nàng là một đôi nữ đồng, hai người đối với chuyện này cũng không để ý tới, nhưng nghe qua nhiều lần, có khi ngay cả các nàng cũng có chút hoài nghi chính mình, tuy rằng về sau chứng minh bản thân cũng không phải dạng như vậy, nhưng ngẫm lại thật sự là có chút buồn cười.

- Đúng vậy a, hiện tại ngẫm lại, thời điểm đó chúng ta thật đúng rất giống một đôi đấy.

Điền Lộ cũng cười vài tiếng, lại bỗng nhiên thở dài:

- Có lúc, ta lại thật sự tình nguyện là nữ đồng rồi.

Liễu Phượng Nghi sững sờ, vội hỏi:

- Làm sao vậy? Vị kia đối với ngươi không tốt sao?

Điền Lộ thở dài:

- Cũng không phải không tốt, chỉ là có lúc thật sự cảm giác không có ý tứ, một điểm kích tình cũng không có, có lúc hắn đã xong xuôi, chính là ta còn không có tìm được cảm giác.

Không thể không nói, nữ nhân sau khi kết hôn là thập phần can đảm, chuyện gì cũng dám nói cùng bằng hữu.

Nghe Điền Lộ nói như vậy, Liễu Phượng Nghi không khỏi nghĩ đến mình, cũng không nhịn được thở dài, lập tức lắc đầu, không nghĩ lại tiếp tục dây dưa loại vấn đề đáng ghét này, vì vậy cười nói:

- Chúng ta trở thành nữ đồng hơn nửa năm, nhưng chuyện nữ đồng nên làm cũng chưa từng làm qua một lần, đúng là có chút đáng tiếc đấy.

Lúc này, nàng đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ hoang đường, không bằng hôm nay cùng với Điền Lộ giả phượng hư hoàng một phen, có lẽ cũng tốt hơn là hàng đêm một mình bị dày vò nhiều lắm a.

Nghĩ như vậy, Liễu Phượng Nghi liền đưa tay nắm lấy bán cầu to lớn kiên cố trước ngực Điền Lộ, cười nói:

- Nha, không nghĩ tới của ngươi đã lớn như vậy rồi.

Điền Lộ bị cử động của nàng dọa cho hoảng sợ, vội hỏi nói:

- Phượng Nghi tỷ, không phải ngươi thật sự có ý nghĩ kia đấy chứ?

Trong lòng Liễu Phượng Nghi đương nhiên không muốn làm nữ đồng, chỉ là nàng cảm giác trong nội tâm của mình có một cỗ hỏa diễm thiêu đốt, cỗ hỏa diễm này cũng đã đè ép nàng cực lâu, nàng muốn để Điền Lộ giúp nàng phát tiết ra, vì vậy không trả lời nàng, mà cầm một đôi mềm mại của nàng, nâng lên hạ xuống mà chơi đùa.

Nữ nhân hơn ba mươi tuổi, đúng là thời điểm nhu cầu lớn nhất, Điền Lộ chỉ trong chốc lát, liền bị Liễu Phượng Nghi trêu đùa ra cảm giác, trong nội tâm cũng dâng lên một cỗ lửa nóng, hiện tại đối mặt với chính hảo tỷ muội của mình, nàng cũng không có gì không thể buông thả đấy, vì vậy đưa tay tóm đến trước ngực Liễu Phượng Nghi, cười nói:

- Còn nói ta đâu, không phải của ngươi cũng rất lớn sao, hơn nữa so với ta còn phải lớn hơn nha.

Liễu Phượng Nghi bỗng ngồi dậy, một tay đem quần áo trên người thoát đi, một đôi mềm mại hình cự đại bán cầu nhảy dựng lên, bất kể là hình dạng hay nhan sắc, đều cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa cũng không vì tuổi tác tăng lên mà có bất kỳ dấu hiệu nào rủ xuống.

- Đẹp quá!

Cho dù đều là nữ nhân, Điền Lộ cũng bị hung khí gần như hoàn mỹ này của Liễu Phượng Nghi hấp dẫn, từ đáy lòng ca ngợi một tiếng, liền nhịn không được đưa tay tới cầm lấy bọn chúng, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ lên hai khỏa tiểu châu non hồng ở phía trên đỉnh một chút.

- Ah~

Liễu Phượng Nghi không khỏi phát ra một tiếng rên khẽ thật dài, cũng không cam chịu yếu thế, đem quần áo của Điền Lộ cũng giật xuống, cầm lấy đồ vật không hề thua kém so với minh mà đùa bỡn.

Theo thời gian trôi qua, hai nữ dần dần có chút bất mãn với việc chỉ an ủi trước ngực rồi, gần như cùng lúc đều đưa tay hướng phía dưới của đối phương mà tìm kiếm, lại gần như đồng thời mò tới chút vết nước.

Nhìn nhau cười cười, Liễu Phượng Nghi dẫn đầu đưa tay tiến vào quần lót nhỏ của Điền Lộ, dùng hai ngón tay thoáng cái đâm vào chỗ đó của mỹ nữ truyền bá được hàng vạn nam nhân Vọng Hải nhớ nhung này, nhẹ nhàng quấy động.

Điền Lộ cũng học Liễu Phượng Nghi đem ngón tay nhét vào nơi đó của nàng, nhưng có chút giật mình nói:

- Phượng Nghi tỷ, ngươi thế nào lại chặt như vậy nha?

Nàng cảm thấy ngón tay của mình vừa tiến vào, liền bị nơi đó siết chặt lại, muốn cử động thoáng cái đều có chút khó khăn.

Liễu Phượng Nghi thở dài:

- Ít dùng đến, tự nhiên sẽ chặt một chút.

Điền Lộ vừa hoạt động ngón tay, vừa nói:

- Ít dùng đến? Chẳng lẽ tỷ phu không làm cho ngươi sao?

- Đừng nhắc đến hắn, đỡ để ta phải mất đi hứng thú.

Liễu Phượng Nghi gia tăng tốc độ của động tác trên tay, đồng thời nói ra:

- Muội muội tốt, dùng sức một chút, ra sức làm tỷ tỷ a!

Điền Lộ lúc này cũng có cảm giác rồi, chẳng quan tâm đến việc gì nữa, cũng bắt đầu có chút điên cuồng lên giống như Liễu Phượng Nghi, trong lúc nhất thời trong phòng ngủ bỗng trở nên xuân quang vô hạn, dưới ánh đèn nhàn nhạt, hai thân thể hoàn mỹ yêu kiều quấn quít dây dưa cùng một chỗ, lẫn nhau đem tay đưa vào phía dưới đối phương, ra sức khuấy động. Tình cảnh như vậy, cho dù để cho thái giám chứng kiến, không biết chừng cũng sẽ bị làm cho kích động, đáng tiếc chính là, cảnh đẹp như vậy lại không có một người bên ngoài được chứng kiến.

Diệp Phi cũng không biết rằng, bởi vì mình xúc động thét dài hai tiếng, khiến bản thân bỏ lỡ một hồi mỹ diệu tuyệt luân kia. Hắn lúc này, lại là vẻ mặt đau khổ xoa xoa hai chân có chút run lên của mình, trong nội tâm tự nhủ, xúc động là ma quỷ a!

Vừa rồi hắn nhất thời xúc động, nghĩ cũng không buồn nghĩ đã lập tức nhảy xuống, lại đã quên rằng lúc mình đi cũng phải mượn lực nhiều lần đấy. Vì vậy từ trên nóc nhà cao hơn năm trăm mét nhảy xuống, sau khi tiếp đất mặc dù không bị tổn thương gì lớn, nhưng cũng chấn cho hai chân có chút run lên, trong lúc nhất thời ngay cả đi đường đều có chút khó khăn.

Cũng may địa phương hắn rơi xuống là một công viên nhỏ, lúc này sắc trời đã tối, cũng không có người nào đến đây, bằng không chứng kiến bộ dạng hiện tại của hắn, chỉ sợ sẽ bị dọa kêu to một tiếng đấy.

Ngồi trên mặt đất một hồi lâu, hai chân Diệp Phi mới khôi phục lại, vốn định trực tiếp về nhà đấy, nhưng bây giờ một điểm buồn ngủ đều không có, hơn nữa trong cơ thể tựa hồ có một cỗ khí lực còn chưa thể phát tiết ra hết, không khỏi có chút lo lắng, nếu trở về nhà lúc này chỉ sợ mình sẽ nhịn không được đem tiểu muội lăn qua lăn lại một phen, lúc đó nàng có lẽ cũng không chịu đựng nổi rồi.

Từ trong bóng cây đi ra, Diệp Phi thực sự không dám đi đến địa phương rộng rãi nào, dù sao bộ dạng của hắn hiện tại rất kinh thế hãi tục, mà hắn cũng không muốn vội vã biến trở lại, vừa có được thân thể giống như được đúc bằng sắt này, hắn còn muốn làm quen nhiều hơn một chút.

Diệp Phi tìm đến chỗ khuất đi một hồi lâu, thân thể cũng quen thuộc không sai biệt lắm, đang muốn như vậy trở về lại chợt nghe được một tiếng kêu cứu từ một chỗ cách đó không xa truyền đến.

Diệp Phi lặng lẽ đi tới, đã thấy trong một ngõ hẻm, có ba tên đầu xanh tóc vàng đang vây quanh một thiếu niên bộ dáng học sinh, Diệp Phi nhìn qua xung quanh, cái chỗ này quả thật có chút vắng vẻ, bởi vì hắn trong lúc bất tri bất giác, đã chạy tới ngoại ô phía nam của Vọng Hải.

Xem ra đây là một vụ cướp bóc, Diệp Phi vốn định đem vài cái lưu manh này đánh ngất xỉu là xong, tuy nhiên lời nói của một gia hỏa trong đó lại làm cho hắn lưu ý, tên kia nhe răng cười nói:

- Tiểu tử, còn không mau đem những thứ đáng giá trên người giao ra cho lão tử? Nơi này là địa bàn Hắc Lang bang chúng ta, sẽ không có người đến cứu ngươi đâu!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch