Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Cuồng Đế Bách Mỹ Duyên

Chương 71: Đường Nhu ủy khuất

Chương 71: Đường Nhu ủy khuất




Diệp Phi cợt nhả nói:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?

- Không muốn!

Mới nếm thử tư vị kia, Diệp Vân Khinh đúng là đang ở thời điểm làm không biết mệt, như thế nào lại không muốn? Chỉ là coi như là muốn, ngoài miệng cũng sẽ không thể chịu thua đấy.

Diệp Phi cười nói:

- Vậy được rồi, ngươi đã không muốn, đêm nay chúng ta liền ngưng chiến.

- Ngươi dám?

Diệp Vân Khinh vô ý thức hờn dỗi một câu, lại lập tức ý thức được là mắc mưu của hắn rồi, trong lòng có chút nổi giận, đang muốn dừng lại xe để chấn chỉnh hắn một chút, lại đột nhiên nhìn ra cách đó không xa, ngạc nhiên hô lên một tiếng:

- Ô!

Mà lúc này Diệp Phi cũng chú ý tới chuyện phía trước, liền thấy được chỗ đó hiện tại đang tiến hành một hồi đấu võ đánh lộn, hơn nữa người của hai bên, Diệp Phi cũng đều không xa lạ gì, một bên là một mỹ nữ mặc đồ thể thao, đúng là lão sư thể dục mới của bọn họ Đường Nhu, còn bên kia, rõ ràng chính là mấy tên côn đồ trước kia thường xuyên tìm Diệp Phi gây phiền toái, đầu trọc và đồng bọn của hắn.

Dựa vào công phu có thể cùng Diệp Vân Khinh bất phân thắng bại trước đó của Đường Nhu, mấy tên côn đồ này sao có thể là đối thủ của nàng, chỉ trong khoảnh khắc liền bị nàng đánh ngã toàn bộ, Đường Nhu cũng ngồi chồm hổm xuống, nhìn đầu lĩnh đầu trọc cười lạnh nói:

- Khi dễ đồng học, còn dám cùng lão sư động thủ, lá gan các ngươi không nhỏ a.

- Không nhìn ra, cô nàng Đường Nhu này còn rất có tinh thần trọng nghĩa nha!

Diệp Vân Khinh cực kỳ thông minh, sao có thể không nhìn ra, Đường Nhu hiện giờ là đang ra mặt giúp mấy học sinh bị đám người đầu trọc khi dễ, không khỏi khen ngợi một tiếng, tuy rằng nàng cùng Đường Nhu đều lẫn nhau nhìn đối phương không thuận mắt, nhưng cái này cũng chỉ là không phục đối phương mà thôi, cũng không phải có cừu hận gì, thậm chí thông qua lần đánh nhau trước, giữa các nàng còn có loại cảm giác tương đồng hợp ý, mà hiện giờ thực lực Diệp Vân Khinh cũng đã đại tiến, thì đương nhiên lại càng dễ dàng buông xuống khúc mắc trước đó.

Bên này, Đường Nhu lại vẫn không có ý định buông tha cho đám người đầu trọc, móc ra điện thoại, bấm số điện thoại đồn công an phụ cận, muốn báo cảnh sát đem bọn họ bắt lại.

- Nếu như ngươi làm vậy, chính là có chút quá mức a.

Điện thoại còn chưa chuyển máy, một thanh âm đã từ phía sau lưng Đường Nhu truyền tới, Đường Nhu vô ý thức ấn ngắt điện thoại, quay đầu hướng sau lưng nhìn lại, đã thấy Diệp Phi cùng Diệp Vân Khinh đang đứng ở nơi đó, không khỏi nghi hoặc:

- Diệp Phi, ngươi có ý tứ gì?

- Ngươi đây là muốn báo cảnh sát bắt bọn họ sao?

Diệp Phi lại không trả lời nàng, mà là nhìn qua đám người đầu trọc còn đang nằm trên mặt đất nhất thời không đứng dậy được, hỏi ngược lại một câu.

Đường Nhu nói:

- Không sai, ta quả thực muốn báo cảnh sát, vài cái gia hỏa này lại dám vơ vét tài sản của học sinh, chẳng lẽ không nên bị bắt lại sao?

- Vậy ngươi có biết, mấy người bọn họ cũng là học sinh hay không?

Diệp Phi cười nói:

- Quản giáo học sinh, hình như là chuyện của trường học a.

Đường Nhu đương nhiên biết rõ mấy cái gia hỏa này cũng là học sinh, có điều nàng vẫn cho rằng mấy cái học sinh mang tính ác liệt như vậy hẳn là đưa vào nơi giáo dục cá biệt, cải tạo thật tốt một chút, vì vậy nói ra:

- Đối với loại học sinh quản giáo không được này, chính là phải để cho cảnh sát đến xử lý.

- Trên đời này cũng không có học sinh quản giáo không được, mấy người bọn họ học không giỏi, cũng chỉ có thể nói rõ mấy người làm lão sư các ngươi vô năng.

Diệp Phi cũng không cho Đường Nhu một chút mặt mũi, không chút khách khí châm chọc nàng một câu, tại lúc nàng còn chưa có cơ hội bộc phát, lại nói:

- Hơn nữa ngươi biết mấy người bọn họ đoạt tiền là muốn làm gì không?

- Còn có thể làm cái gì?

Đường Nhu khinh thường nhếch miệng:

- Đơn giản chính là sống phóng túng mà thôi.

- Ngươi sai rồi, mấy người bọn họ là muốn trợ giúp một cái cô nhi viện, chỉ là tiền của mình không đủ, mới đến đây vơ vét một chút tài sản của học sinh đấy.

Diệp Phi nói xong liền nhìn về phía đầu trọc, hỏi:

- Ta nói đúng không?

- Làm sao ngươi biết?

Mấy người đầu trọc cực kỳ kiên cường, trước đó bị Đường Nhu đánh thành như vậy, một câu kêu đau cũng không kêu ra, Đường Nhu định báo cảnh bắt bọn họ, bọn họ cũng không hề cầu xin tha thứ lấy một tiếng, nhưng hiện tại nghe được dự đoán như thần tính toán của Diệp Phi lại làm cho bọn họ giật mình rồi, không khỏi vô ý thức hỏi lại một câu.

- Rất đơn giản.

Diệp Phi cười nói:

- Theo ta được biết, tuy rằng trước kia các ngươi cũng thường khi dễ người, nhưng trừ ta ra, dường như cũng không đoạt của ai khác, nhưng bây giờ lại ra tay với học sinh khác, cái này có chút khác thường rồi, hơn nữa ngày hôm qua ta vừa hay nhìn thấy một tin tức, nói là có một công ty thương vụ muốn khai phá một mảnh đất ở bắc khu, mà trên mảnh đất kia, vừa vặn có một nhà cô nhi viện, ta lại vặn biết rõ, Mao Tử chính là từ cô nhi viện kia mà ra, hơn nữa cái công ty muốn khai phá kia lại nổi danh là lòng dạ hiểm độc, cho nên cô nhi viện nhất định sẽ có phiền toái, mấy người các ngươi lại đều là người rất có nghĩa khí, đương nhiên sẽ không có chuyện không ra tay giúp đỡ, nhưng lại không có tiền bạc gì, cho nên đã nghĩ cách kiếm từ trên người mấy học sinh rồi, đúng hay không?

Tuy rằng Diệp Phi nói qua rất đơn giản, nhưng người ở chỗ này lại không nhịn được có chút tắc luỡi, nếu như hắn nói đều là thật sự, vậy năng lực suy luận của gia hỏa này cũng quá mạnh đi? Hơn nữa nhìn bộ dạng mấy người đầu trọc bọn họ, hiển nhiên là Diệp Phi nói đúng rồi, cho nên ngay cả Đường Nhu, cũng không khỏi có chút bội phục Diệp Phi, tên này tuy rằng thân thể rất yếu, nhưng đầu óc lại linh hoạt không phải bình thường a.

- Đường lão sư, bây giờ ngươi còn muốn đem bọn họ đưa vào đồn công an sao?

Thấy mọi người đều không nói, Diệp Phi vừa cười vừa hỏi một câu.

Đường Nhu hiện giờ lại tràn đầy đồng tình với mấy người đầu trọc, thậm chí còn có chút hối hận vừa rồi mình ra tay quá nặng, tự nhiên sẽ không còn muốn đem bọn họ đưa vào đồn, bất quá lại vẫn mạnh miệng nói:

- Dù sao bọn họ vơ vét tài sản của đồng học cũng là không đúng!

Diệp Phi cười nói:

- Ta cũng không nói bọn họ làm đúng a, hơn nữa từ trên người học sinh lại có thể cướp được bao nhiêu tiền? Mấy người các ngươi cũng thật sự bí quá làm liều rồi.

Một câu đằng lại hướng về mấy người đầu trọc bọn họ mà nói đấy.

Đầu trọc cúi đầu không nói gì, Mao Tử lại là có chút bất mãn nói:

- Diệp Phi, đừng tưởng rằng ngươi giúp chúng ta là có thể tùy tiện giáo huấn chúng ta! Những công tử ca vi phú bất nhân các ngươi, không có một người nào, không có một cái nào là thứ tốt!

Bị Mao Tử mắng một trận, Diệp Phi cũng không hề tức giận, hắn nhìn ra được, vài cái lưu manh này đối với chính mình còn là rất cảm kích đấy, bởi vì lúc trước bọn họ chưa từng kêu lên tên của mình, mà luôn gọi bằng ngoại hiệu đấy, tuy rằng hiện tại chỉ là thay đổi một cái xưng hô, nhưng cũng thực sự nói rõ thái độ của bọn hắn đối với chính mình rồi.

- Các ngươi muốn nói ta là cái gì công tử ca, ta có thể thừa nhận.

Diệp Phi cười nói:

- Có điều nếu nói ta vì giàu mà bất nhân, chính là có chút đổ oan cho ta đấy, ta xem như vậy đi, các ngươi trước hết đều về lớp ngồi học, đợi giữa trưa tan học, ta và các ngươi cùng đến bên kia nhìn xem có khả năng giúp đỡ được chút gì hay không.

Một màn ngày hôm nay, lại để cho hắn càng thêm tinh tường cách làm người của đám đầu trọc bọn họ, tuy rằng bình thường bọn họ đều là bộ dạng của một lưu manh, nhưng tâm địa lại là không tệ đấy, quan trọng nhất là, bọn họ cũng có được đầy đủ nghĩa khí.

Từ sau lần chứng kiến Hắc Lang bang, Diệp Phi liền có một cái ý nghĩ, đó là mình cũng cần phải thành lập một cái thế lực dưới đất, như vậy trong tay có người để dùng, cũng không cần mình phải biến thân thành dã man nhân đi bôn ba bốn phía rồi, mà mấy người đầu trọc bọn họ, tuyệt đối là nhân tuyển có thể dùng.

- Thật vậy chăng?

Đầu trọc đột nhiên kích động lên, tuy rằng hắn cũng chỉ là cái hài tử mười mấy tuổi, nhưng bởi vì đã sớm lăn lộn trong xã hội, nên có nhiều việc so với học sinh bình thường hiểu rõ hơn nhiều, hiển nhiên cũng hiểu rõ không ít chuyện xã hội, bằng thân phận của Diệp Phi, chỉ cần hắn có thể đi tới cô nhi viện một lần, coi như không chi ra một phân tiền, thậm chí một câu cũng không cần nói, cái thương nhân lòng dạ hiểm độc kia cũng tuyệt đối không dám bạc đãi cô nhi viện.

- Đương nhiên! Giữa trưa sau khi tan học cứ ở nơi này chờ ta là tốt rồi, hiện tại cũng sắp đến tiết học, chúng ta đi trước a.

Nói xong liền cùng Diệp Vân Khinh đi vào trường học.

Mấy người đầu trọc thấy Diệp Phi thật sự giúp đỡ bọn họ, trong nội tâm đều là đại hỉ, cố nén đau đớn trên người, chậm rãi bò lên, có chút sợ hãi liếc qua Đường Nhu đang đứng ở một bên, sau đó đi theo hai người Diệp Phi tiến vào trường học.

Nhìn qua bóng lưng của Diệp Phi, Đường Nhu đột nhiên cảm giác có chút ủy khuất, mình vốn còn muốn nói cùng với bọn họ đi xem xem đâu, không nghĩ tới dĩ nhiên lại bị hắn không đếm xỉa rồi, phải biết rằng, mình chẳng những là lão sư của hắn, hơn nữa còn là một đại mỹ nữa người người phải ghé mắt, tên Diệp Phi này chẳng lẽ một chút cũng không phát hiện sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch