Thoạt nhìn An Nam Thiên như dự tính biên lại từ ngữ, y dùng quạt xếp gõ lòng bàn tay, suy nghĩ một lát rồi dùng điệu hát sơn ca nói:
- Thái Dương muội muội sinh ra ngoan ngoãn, váy màu xanh da trời thêu giày hoa~~~, hai mắt giống như nước suối nguồn, chảy khắp chín đầm mười tám vịnh...
Chỉ một bài hát thôi nhưng những người khách ăn tiệc kia trầm trồ khen ngợi, người thì vỗ tay, người thì vỗ xuống bàn, tiếng leng keng vang lên. Cách Đóa Lão với tư cách là chủ nhà cũng không hề thấy phiền, ngược lại mặt mày hớn hở, mời khách mà, đương nhiên là càng náo nhiệt thì trên mặt chủ nhân càng thấy vinh quang.
Thái Dương muội muội cũng rất vui mừng, lập tức đi tới, rót một chén rượu đầy cho y, nâng đến trước mặt cho y, An Nam Thiên nhận rượu, sung sướng uống một hơi cạn sạch, lại nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt. Cách Đóa Lão nói:
- Tiểu Thiên huynh đệ, ngươi là cha nuôi của con trai ta, ngươi cũng nên hát một bài, hát xong bài này lại uống thêm một bát rượu nữa là có thể đặt tên cho con rồi.
Diệp Tiểu Thiên khó xử nói:
- Chuyện này... thực chẳng dám dấu gì, ta không biết hát sơn ca.
Đừng thấy Triển Ngưng Nhi từ chối bai bải khi có người bảo nàng hát, tới lượt người khác thì lại tràn đầy sự hứng khởi:
- Vui vẻ như vậy, ứng ứng cảnh nhi mà, làm sao có thể làm mất hứng mọi người chứ, hát đi hát đi, hát cái gì cũng được, nếu thực sự không biết hát hừ hừ vài tiếng cũng được.
Diệp Tiểu Thiên liếc nàng một cái nói:
- Ta cũng không phải là heo, hừ hừ cái gì chứ.
Hình Nhị Trụ bật cười “phụt” một tiếng, sợ Diệp Tiểu Thiên trách tội, lập tức cúi thấp đầu xuống tiếp tục gặm xương. Hoa Vân Phi vẫn luôn không thích nói chuyện cũng không khỏi lộ ra một ý cười mỉm.
Diệp Tiểu Thiên ngẫm nghĩ, nói:
- Hát à, ta nhất thời thực sự không nghĩ ra được, ta hát một đoạn kịch cho mọi người vậy.
Mọi người đều đã uống không ít, mặc kệ hắn hát gì, chỉ cần có hát là được rồi, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Diệp Tiểu Thiên ngẫm nghĩ bèn cầm lấy một cây đũa, gõ “keng” một cái lên trên bát rượu, thanh âm réo rắt, toàn bộ khách của bữa tiệc đâu được thấy qua sự mở màn khác biệt như vậy, lập tức đều yên lặng.
Diệp Tiểu Thiên nghĩ tới những bài hát đã từng nghe qua, mở miệng hát nói:
- Chỉ nghe được âm thanh véo von thánh thót truyền từ bên ngoài, đột nhiên thấy ngũ bách niên phong lưu oan nghiệt. Vừa mừng vừa vui gặp gió xuân, Thúy Điều tà thiếp tấn vân biên. Giải Vũ vòng eo vừa mềm mại vừa xinh đẹp, như rặng liễu rủ trước đêm đông. Dong Chi Phấn đã gặp qua vô số lần, nhưng mỹ nhân này vẫn như chưa bao giờ gặp. Ta mắt hoa miệng khó trả lời, linh hồn bay giữa không trung. Du biến cung điện Phạm Vương. Ai ngờ gặp thần tiên ở đây...
Bài Diệp Tiểu Thiên hát là “Tây sương ký”, vốn ca từ của một đoạn kinh điển nhất trong Tây sương ký là “Bích Vân thiên, hoàng hoa địa, tây phong khẩn, bắc nhạn năm phi. Hiểu lai thùy nhiễm sương lâm túy? Tổng thị ly nhân lệ”.
Nhưng đoạn này phong cách quá bi thương, không phù hợp với không khí trước mắt, Diệp Tiểu Thiên đã uống có chút say, nhất thời lại không nhớ nổi những lời hát khác nên đã hát đoạn lời này ra.
Kỳ thực Diệp Tiểu Thiên chỉ là tùy tiện hát một đoạn để ứng phó, An Nam Thiên vừa mới nói bài Sơn ca đó của hắn là tặng cho Thái Dương muội muội, bài này của Diệp Tiểu Thiên không phải, nhưng hắn cũng không thể giải thích thẳng thừng là tùy tiện hát, vị Thái Dương muội muội kia tự nhiên sẽ cho rằng cũng là hát tặng nàng.
Nàng nghe làn điệu uyển chuyển của tiếng hát kia, so với phong cách sơn ca trong tộc của nàng khác một trời một vực. Ca từ có thể cơ bản không hiểu nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm sang hướng Triển Ngưng Nhi, Triển Ngưng Nhi từng đến nhà nàng hai lần, hai bên cũng coi như quen biết.
Triển Ngưng Nhi từng đi qua Nam Kinh, từng nghe không ít kinh kịch, lúc này nghe Diệp Tiểu Thiên hát đoạn này rất rõ ràng, giọng hát chẳng kém hơn những tên giác nhi trên sân khấu, bất giác nghe đến ngây dại, cho đến khi phát hiện ra Thái Dương muội muội mắt đang long lanh nhìn mình, biết rõ nàng nghe không hiểu.
Nàng vội vàng dùng tiếng Miêu giải thích qua ý nghĩa đoạn ca từ Diệp Tiểu Thiên vừa hát.
Thái Dương muội muội đẹp người lại là con gái của tù trưởng, những người theo đuổi hát sơn ca tán dương nàng xinh đẹp cũng không biết đã nghe qua bao nhiêu, nhưng những ca từ này không phải so sánh nàng với hoa mà là so sánh với chim chóc, nếu không thì chính là cây xanh núi xanh, đâu nghe qua kiểu hình dung này, ca ngợi bản thân mình xinh đẹp cảm giác kinh diễm hồn tiêu phách tán, còn khoa trương cho nàng làm Tiên Tử.
Thái Dương muội muội lòng tràn đầy vui mừng, đôi mắt đẹp đang nhìn Diệp Tiểu Thiên phát ra tia sáng khác thường, nàng vui vẻ tiến lên, cũng kính Diệp Tiểu Thiên một bát rượu, Diệp Tiểu Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt to biết nói của con gái nhà người ta, cố tính không uống, lại không nói nên lời, đành ngang ngạnh đem bát rượu lớn này đổ xuống dưới.
Bát rượu lớn này xuống bụng, Diệp Tiểu Thiên cũng không nhịn được nữa, mơ mơ màng màng ngồi xuống, Thái Dưng muội muội nhìn thấy không khỏi nhoẻn miệng cười, quay đầu sang một tiểu tỷ muội nói vài câu Miêu ngữ, tiểu tỷ muội đó cười khanh khách rời khỏi.
Mao Vấn Trí uống đến mức người có chút điên, vừa nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên hát đoạn kịch nhận được sự ủng hộ của nhiều người như vậy, cũng vội vàng đứng lên, lớn miệng, phóng khoáng nói:
- Ta cũng hát một bài, ta cũng hát một bài, tặng cho...
Thái Dương muội muội.
Nói xong không đợi người khác đáp lại, Mao Vấn Trí đã tay trái chống nạnh, tay phải đặt lên trên miệng, cao giọng hát to lên:
- Đại cô nương đẹp như có sóng lớn, đại cô nương bước vào đồng ruộng xanh tươi...
Mao Vấn Trí lúc này đầu lưỡi đã quá cứng, hát có chút mơ hồ không rõ ràng, chẳng qua miễn cưỡng vẫn khiến cho người nghe hiểu được, chỉ là Thái Dương muội muội không hiểu cái gì gọi là sóng, cái gì gọi là đồng ruộng xanh tươi, nàng mang theo ánh mắt nghi ngờ một lần nữa lại nhìn về phía Triển Ngưng Nhi. Lúc này Triển Ngưng Nhi cũng nghe không hiểu lắm nên quay đầu nhìn sang hướng Diệp Tiểu Thiên.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên hai mắt đăm đăm, ngồi ở đó lắc lư, nhìn một người thành hai người rồi, lúc này một người chị em của Thái Dương muội muội bước đến, bưng đến một bát canh chua, Thái Dương muội muội nhận lấy, đưa cho Diệp Diệp Tiểu Thiên, Diệp Tiểu Thiên còn cho là rượu, rượu lúc này đối với hắn mà nói đã không khác gì nước, nhận lấy rồi một hơi cạn sạch.
Triển Ngưng Nhi nói:
- Người huynh đệ của ngươi hát bài gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên cười ngây ngốc nói:
- Hắn hát... hát là đại cô nương xinh đẹp a... đại... sóng cô nương... - Hả?
Triển Ngưng Nhi và An Nam Thiên liếc nhau một cái, không hiểu lắm, Triển Ngưng Nhi hỏi:
- Sóng gì mà sóng, sóng có nghĩa là gì vậy?
Diệp Tiểu Thiên ánh mắt thẳng thừng nói:
- Hắn hát mò, ha ha ha, các nàng không cần để ý đến hắn, sóng... chính là lang thang, không bị kiềm chế đấy. Ha ha ha, tiểu tử... này sẽ hát ca khúc gì? Không chừng là ở đâu... lúc đi dạo kỹ viện học được...
Vùng kinh thành, chữ “sóng” là mang nghĩa xấu, hàm nghĩa của nó thì giống như Diệp Tiểu Thiên đã nói nhưng ngoài ra nghĩa của nó còn phong phú hơn rất nhiều, có lúc có thể dùng với nghĩa xấu, có lúc cũng có thể dùng để ca ngợi, lúc dùng để ca ngợi thường là chỉ một người xinh đẹp hào phóng.
Diệp Tiểu Thiên đương nhiên không biết ý nghĩa mở rộng của từ này, hơn nữa đã uống đến đầu óc tê liệt rồi, thuận miệng liền đem sự hiểu biết của bản thân mình nói ra. Triển Ngưng Nhi lập tức sầm mặt lại, coi như Mao Vấn Trí là vô tâm nhưng nói một cô gái như thế cũng là một
việc cực kỳ thất lễ.
Thái Dương muội muội nhìn thấy sắc mặt Triển Ngưng Nhi trở nên khó coi, vội dùng Miêu ngữ hỏi nàng, Triển Ngưng Nhi dùng Miêu ngữ thở phì phò trả lời:
- Đừng để ý tới hắn, đó là một tên hồ đồ, hắn hát mò đấy, từ ngữ kỳ lạ khó nghe, đừng hỏi nữa.
Thanh âm của nàng đè xuống tương đối thấp, không muốn Cách Đóa Lão nghe xong không vui nhưng đối với Thái Dương muội muội thì không thể che giấu.
Thái Dương muội muội nghe xong lập tức hiểu ra, tên đại ngốc đó nhất định nói lời gì đó cực khó nghe cho nên Triển Ngưng Nhi cô nương mới khó mở miệng vậy, nàng cắn môi, nhẹ nhàng lùi xuống hai bước, ánh mắt liếc Mao Vấn Trí nhẹ nhàng xẹt qua một một vòng sát khí.
Mao Vấn Trí hát rất hứng thú, hát xong lớn miệng cao giọng hét lên với đám bạn rượu kia:
- Thế nào, hát thế nào? Các huynh, toàn bộ đều hay chứ, lợi hại không?
Đám bạn rượu kia nghe không rõ gã đang hát cái gì cũng chẳng biết gã đang nói gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng say sưa của gã cũng biết gã đang khoe khoang cho nên trầm trồ khen ngợi, người vỗ bàn kẻ đập ghế, so với lúc nãy còn càng náo nhiệt hơn. Trên mặt Thái Dương muội muội lúc đỏ lúc trắng, chỉ cảm thấy thật không khuất nhục.
Lúc này tên tiểu tử không biết sống chết Mao Vấn Tri đã chủ động mang rượu đến:
- Ta nói đại muội tử, người khác hát nàng đều mời rượu a, ta hát tại sao nàng sao không chúc rượu thế.
Thái Dương muội muội hung hăng trừng mắt sang Mao Vấn Trí, trong mắt giống như hai con dao nhỏ, Mao Vấn Trí rõ ràng không nhìn ra được, vẫn ngây ngốc mà bưng bát không đang lấy rượu, ánh mắt Thái Dương muội muội nhè nhẹ lóe lên, đột nhiên quay người nâng một vò rượu, bước về phía gã.
Thái Dương muội muội rót cho gã một bát rượu đầy, lại tiếp tục cười nói, hoàn toàn nhìn không ra một chút thần sắc tức giận nào, Mao Vấn Trí nâng bát rượu to đùng lên, ừng ực uống một hơi cạn sạch, hướng đáy bát sang đám bạn rượu, dương dương đắc ý mà ngồi xuống, Thái Dương muội muội trả bình rượu về rồi quay người vào trong phòng.
Bàn bên này của Diệp Tiểu Thiên không ai chú ý đến sự việc nhỏ này, Cách Đóa Lão đang vui mừng nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Tiểu Thiên huynh đệ, đặt tên cho con trai đi.
Lúc này, thần trí Diệp Tiểu Thiên sớm đã không rõ ràng rồi, nghe thấy người nói chuyện với hắn thì cho rằng là đang mời rượu, do vậy chỉ vào bát rượu, lớn miệng nói:
- Tửu, tửu...
Người Sinh Miêu vốn có thói quen nhìn thấy cái gì thì sẽ đặt tên với chữ đó cho con, Cách Đóa Lão chỉ cho là hắn đặt tên cho con mình là “Tửu”, Cách Đóa Lão suy nghĩ một một lát, nói:
- Tửu nhi, Tiểu Tửu nhi, ha ha, tên này hay! Lão bà, lão bà, con chúng ta có tên rồi đây, gọi là “Mễ Tửu”.
Diệp Tiểu Thiên ra sức gật đầu, cứng lưỡi mà nói:
- Tửu! Đúng! Tửu, Mễ Tửu...
Tiểu gia hỏa được mẫu thân đón lấy từ trong ngực phụ thân nó, ngửi được mùi vị quen thuộc trên người mẫu thân, cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa lập tức ngọ nguậy tìm sữa, hồn nhiên không biết tên ma rượu nào đó đặt cho nó một cái tên sẽ theo nó cả đời là “Tửu” một cách vô trách nhiệm như vậy, hơn nữa vì tập tục của người Sinh Miêu ở đây là con cái sẽ lấy tên cha làm họ cho nên con của nó cũng phải mang “Tửu” cả một đời.
Lúc tiệc rượu tàn, Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí đều đã uống quá chén rồi, Hoa Vân Phi và Hình Nhị Trụ mỗi người đỡ một tên, về đến nơi ở mà Cách Đóa Lão sắp xếp cho bọn họ. Diệp Tiểu Thiên và Mao Vấn Trí nằm lên giường đã ngủ ngon đến ngáy o o giống như hương cỏ xanh giữa cánh rừng hoang dã, đến nửa đêm, Hoa Vân Phi và Hình Nhị Trụ đột nhiên bị một hồi tiếng thét đánh thức.
Đống lửa trong phòng vẫn sáng, hai người bật dậy nhìn theo tiếng kêu, thấy Mao Vấn Trí nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hai tay ở trước ngực co lên co xuống, trong miệng thì kêu to một tiếng, khi thì lầm bầm một câu:
- Ta nóng ruột, ngứa a, sao lại khó chịu như vậy chứ...
Hoa Vân Phi còn tưởng rằng gã uống nhiều quá nên nói mơ, cười cười muốn nằm xuống ngủ tiếp, không ngờ vì Mao Vấn Trí có thói quen ngủ trần, không biết lúc nào đã lột áo khoác của mình ra, lộ ra lồng ngực trần, Hoa Vân Phi nhờ ánh sáng của đống lửa nhìn thấy lồng ngực của y lập tức da đầu tê tê, toàn thân nổi lên một loại cảm giác lành lạnh...