Triển Ngưng Nhi kinh ngạc nhìn về phía mặt nước, bóng người cao lớn kia từ trong rừng rậm mạnh mẽ chạy tới, vừa đánh bay Diệp Tiểu Thiên, lập tức chúi đầu vào mặt nước. Bởi vì lực đạo vô cùng mạnh mẽ, nên khiến mặt nước bắn tung tóe, lúc này đã trở nên đục ngầu, chỉ có thể mơ hồ thấy một bóng người màu vàng, một cỗ vết máu đỏ tươi, từ đáy mặt nước hiện lên.
Lúc này, Diệp Tiêu Thiên đang dốc sức liều mạng bơi chó kêu lên oái oái: - A, có trùng, trùng ăn thịt người.
Triển Ngưng Nhi lại càng hoảng sợ, cuống quýt nhìn xung quanh, gấp giọng nói: - Ở đâu? Ở đâu?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Trên mặt nước, trên mặt nước, mau kéo ta lên.
Lúc này Triển Ngưng Nhi mới phát hiện, từ khi cái bóng người kia nhảy xuống nước, trên mặt nước hiện lên rất nhiều tiểu côn trùng, ước chừng phải có cả trăm con. Những con côn trùng này có lẽ là đã chết chìm, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không hề có dấu vết du động.
Triển Ngưng Nhi vội tìm một nhánh cây dài, thả xuống nước kéo Diệp Tiểu Thiên lên. Diệp Tiểu Thiên vừa cố gắng trấn tĩnh vừa thở dốc nói; - Ai vậy? Động tác thật nhanh, thoáng cái đã đánh bay ta rồi.
Triển Ngưng Nhi nói: - Hắn vẫn ở dưới nước, đừng nói là chết rồi nhé.
Diệp Tiểu Thiên cũng nhìn về phía trước, nói: - Không thể nào, nếu như chết rồi, thì làm sao còn bay tới được.
Diệp Tiểu Thiên vừa dứt lời, mặt nước liền dâng lên cuồn cuộn, một bóng người lật lên khỏi mặt nước đục ngầu, cái bụng nổi trên mặt nước, vừa nhìn thấy người đó, Diệp Tiểu Thiên và Triển Ngưng Nhi sợ tới mức không nói thành lời. Đó không phải là con người mà là một con vượn khổng lồ.
Tuy nó nằm ở trên mặt nước không dễ dàng để so sánh chiều cao nhưng có thể nhận thấy, thân hình của nó có lẽ phải cao gấp đôi Tiểu Thiên. Còn vóc người chắc phải to gấp ba, Láng chừng phải nặng gấp ba bốn lần Tiểu Thiên, chẳng trách nó dễ dàng đánh bay Diệp Tiểu Thiên như thế.
Chân trái cường tráng khỏe mạnh của con vượn khổng lồ này đã bị côn trùng quái dị ăn một mảng thịt lớn. Vốn da nó dày thịt béo đao kiếm cũng còn khó đâm thủng, hơn nữa, bề ngoài còn có lông bao kín khắp cơ thể, ngay cả xà trùng cũng còn khó cắn, nhưng đám côn trùng kia tựa hồ như đã ăn mòn được. Vết thương trên chân trái của nó gần như không còn da lẫn lông, chỉ còn máu thịt be bét trộn vào nhau.
Thấy tình cảnh đó, Diệp Tiểu Thiên nói: - Con vượn khổng lồ này đụng phải đám côn trùng, bị tổn thương nặng quá.
Triển Ngưng Nhi nghe nói vậy thì biến sắc: - Đám côn trùng kia... sẽ không đuổi theo chứ?
Diệp Tiểu Thiên an ủi: - Yên tâm đi, tốc độ của nó như thế này, chỉ sợ ngay cả khoái mã cũng không đuổi kịp, nói chi côn trùng. Hơn nữa, nó nghĩ ra cách tới nơi này để đối phó với đám côn trùng kia, chứ chắc gì bọn chúng đã nghĩ ra mà theo tới.
Diệp Tiểu Thiên vừa nói vừa dùng nhánh cây kéo kéo con vượn vào gần bờ. Loại vượn này so với vượn ở Quý Châu mà hắn đã từng gặp thì lớn hơn nhiều, có thể nói là loài hiếm gặp. Nhưng vì ở nơi này kỳ hoa quái trùng nào hai người cũng gặp rồi, một con vượn to lớn hơn bình thường cũng không thể khiến họ ngạc nhiên.
Triển Ngưng Nhi thấy hắn dùng sức kéo kéo cái đầu vượn kia lên bờ, buột mồm nói: - Xem ra là chết rồi, hết thuốc chữa.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Ai bảo ta muốn cứu nó. Chúng ta đang đói bụng mà không có gì lót dạ…
Triển Ngưng Nhi nhìn cơ thể kềnh càng của con vượn kia, cau mày lại: - Thứ này ăn được sao?
Diệp Tiểu Thiên nói: - Khẳng định không có vấn đề. Cắt ra nướng, chắc chắn rất có hương vị.
Diệp Tiểu Thiên kéo con vượn kia đến sát bờ, dùng hết sức cũng không thể kéo nó lên. Nó thật sự là quá nặng, chứng sáu bảy trăm cân. Cuối cùng, với sự trợ giúp của Triển Ngưng Nhi, Diệp Tiểu Thiên mới lôi được con vượn khổng lồ lên bờ.
Diệp Tiểu Thiên đứng thở hồng hộc một hồi, rồi cầm lấy đạo, vòng quanh con vượn hai vòng, suy nghĩ xem bắt đầu xẻ thịt nó từ chỗ nào. Triển Ngưng Nhi nhổ nước bọt: - Đừng đụng đến chân trái, nhìn ghê chết đi được.
Diệp Tiểu Thiên nói: - Đúng vậy, chưa kể côn trùng kia còn có độc cũng nên. Trước tiên, phải cắt chân trái ra.
Diệp Tiểu Thiên nói xong, nắm chặt chuôi đao, giơ cao hơn khỏi đỉnh đầu. Đùi con vượn này còn to hơn cả eo của hắn. Hơn nữa, da dày thịt béo, lưỡi đao không sắc thì chỉ sợ hơn chục đao cũng không băm nỗi cái chân này. Hắn đương nhiên muốn dùng hết sức.
Nhưng, ngay khi hắn giơ đao lên quá đỉnh đầu, thì con vượn khổng lồ kia từ từ mở mắt. Một đôi mắt to như chuông đồng nhìn thẳng vào đôi mắt ti hí của Diệp Tiểu Thiên. Mắt lớn trừng lên nhìn mặt nhỏ sau nửa ngày, Diệp Tiểu Thiên đột nhiên kéo vạt áo của mình lên, hạ đao xuống, xẹt một tiếng, cắt một vạt áo dài, sau đó quỳ một chân dưới đất, dùng miếng vải vừa cắt băng bó vết thương cho con vượn khổng lồ kia.
Nhìn thấy con vượn kia tỉnh lại. Triển Ngưng Nhi sợ đến hãi hùng khiếp vía. Võ công của nàng cao tới đâu cũng không thể đối phó với một con thú to cao gấp đôi người nàng, nặng gấp sáu bảy lần nàng, đồ sộ như một ngọn núi như vậy. Nếu không phải Diệp Tiểu Thiên vẫn còn ở đó, thì có lẽ nàng đã chạy trốn khỏi nơi này rồi.
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên thay đổi thái độ, Triển Ngưng Nhi trơn tròn hai mắt như muốn rơi cả trong ra ngoài: Chuyện này kể cũng quá vô sỉ. Như vậy mà cũng làm được? Nhưng khi nhìn thấy động tác của con vượn kia, Triển Ngưng Nhi đột nhiên phát hiện: làm như vậy thật là sáng suốt.
Con vượn khổng lồ vừa mở mắt thấy Diệp Tiểu Thiên giơ đao lên, lập tức trợn ngược mắt lên, nhe hàm răng đáng sợ lên trông rất dữ tợn. Nhưng khi thấy Diệp Tiểu Thiên cắt vạt áo, ngồi xổm ngồi, băng bó vết thương cho nó thì nét mặt nó trở nên ôn hòa, khẽ gầm gừ hai tiếng, mặc dù đối với đối phương, cái giọng đó vẫn như tiếng rít gào nhưng rõ ràng âm điệu không còn mang theo sự tức giận.
Con vượn khổng lồ thượng cổ này, cả đời chưa từng thấy qua binh khí như đao thương, vừa rồi nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đưa đao lên, bản năng mách bảo nó có sự nguy hiểm. Nó cũng có chút trí tuệ đấy, nhưng so với não người lươn lươn lẹo lẹo thì không thể theo kịp. Thấy Diệp Tiểu Thiên trị thương cho nó, nó lập tức có thiện ý với Diệp Tiểu Thiên.
Nó là con vượn thượng cổ khổng lồ sống nơi thâm sơn cùng cốc, cô đơn lẻ bóng, hôm nay đột nhiên nhìn thấy hai sinh vật na na mình, đối với nó là việc quả tốt. Chỉ số thông minh có hạn, tính tình đơn thuần như nó làm sao lại không biến Diệp Tiểu Thiên trở thành bằng hữu?
Trong khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của nó, Diệp Tiểu Thiên phát hiện nó cũng có chút trí tuệ. Đã có kinh nghiệm sống cùng Phúc Oa Nhi, Diệp Tiểu Thiện sớm biết có một số động vật cũng coi như là có đầu óc.
Nếu như bị con vượn khổng lồ này xem như địch nhân, hắn tin tưởng mặc dù nó đang bị thương nhưng vẫn dễ dàng cắn xé hắn thành từng mảnh nhỏ. Chân của hắn sớm đã mềm nhũn không chạy nổi, cho nên, giây phút đó, hắn đã quyết định thật nhanh, lập tức cắt vạt áo, băng bó cho chính con mồi mà hắn đang định biến thành đồ ăn tươi sống.
Ngồi xổm người xuống chăm sóc vết thương cho con vượn khổng lồ, lòng Diệp Tiểu Thiên vẫn còn treo lên cổ. Hắn sợ con vượn khổng lồ không hiểu việc hắn làm, nhảy dựng lên xé nát hắn cũng không chừng. Đến khi con vượn rên hừ hừ rồi nằm yên không nhúc nhích, hắn mới hơi hơi yên lòng.
Đùi con vượn vô cùng lớn. Một vạt áo bào của hắn mà chỉ quấn được một nửa vòng.
Đã diễn thì diễn đến cùng, Diệp Tiểu Thiên tiếp tục xé áo mình, đến khi hắn luống cuống chân tay bằng bó kỹ lưỡng cái đùi bị tổn thương của con vượn khổng lồ thì áo choàng chỉ còn vạt sau, mà hai ống quần cũng bị xé toang. Chiếc quần ngăn đầu tiên ở Đại Minh đã được ra đời tại khu vực cấm địa của Lôi Thần tận Miếu cương thâm sơn cùng cốc như thế.
Con vượn khổng lồ ngồi xuống, nhẹ nhàng thở ra, nhe răng nhìn Diệp Tiểu Thiên, có vẻ như là nó đang cố gắng biểu đạt lòng hữu hảo của mình với hắn, nhưng hơi thở của hắn quá mạnh, hàm răng nhe ra khi cười trông cực kỳ dữ tợn.
Diệp Tiểu Thi nén sợ hãi, nở nụ cười méo xệch nhìn con khó coi hơn cả khi khóc. Con vượn khổng lồ không nhận thấy hắn đang miễn cưỡng, nó đưa bàn tay to tướng ra, nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Tiểu Thiên, đại khái đó là thái độ thân mật mà khi còn nhỏ mẹ nó vẫn hay làm với nó, lúc này liền áp dụng với Diệp Tiểu Thiên.
Diệp Tiểu Thiên đứng bên cạnh nó cũng chẳng khác nào đứa con nít, ngay cả động đậy cũng không dám, tóc bị bàn tay thô ráp kia và rối tinh, mặt vẫn cố gắng nở nụ cười. Triển Ngưng Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy thế không nhịn được cười, nhưng trong tình cảnh đó đúng là phải cố gắng nín nhịn.
Con vượn khổng lồ vụng về vuốt tóc Diệp Tiểu Thiên để bày tỏ sự thân mật, ngay lập tức đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn ra xa, khịt mũi một cái, bốn chân nện xuống đất, khập khểnh bước đi.
Diệp Tiểu Thiên như trút được gánh nặng, muốn che dấu sự bối rối của mình quay sang mỉm cười với Triển Ngưng Nhi: - Ha ha, bổn công tử có sao may mắn chiếu mạng, một đòn sấm sét chuẩn bị giáng xuống, ta chỉ cần dùng một mẹo nhỏ liền tránh thoát.
Triển Ngưng Nhi đang định nói chuyện thì con vượn kia đột nhiên quay lại, gầm nhẹ hai tiếng, chạm vào người Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên mờ mịt nhìn nó, cố gắng tươi cười hỏi: - Đại ca vượn, có việc gì sao?
Con vượn khổng lồ đại khái cũng đoán ra rằng Diệp Tiểu Thiên không hiểu ý nó, đột nhiên đứng thẳng người lên, duỗi bàn tay to như cái quạt, nắm lấy tay Diệp Tiểu Thiên đi về phía trước. Bên trên Diệp Tiểu Thiên chỉ mặc một cái áo lót nhỏ, thân dưới cũng chỉ còn mảnh đồ lót cho đúng chỗ đáng xấu hổ kia, hở hết hai đùi, đi bên cạnh con vượn cao lớn gấp đôi, chẳng khác nào một tiểu hài tử.
Diệp Tiểu Thiên không dám phản kháng, hắn nghiêng đầu, ra hiệu với Triển Ngưng Nhi: Mau cứu ta, ta không muốn làm người thú.
Triển Ngưng Nhi đứng thần người cả buổi giật cả mình, bỗng nhiên to gan lớn mật đuổi theo…
Lúc này, bên ngoài Thần điện, bên bờ Thần hồ, Cách Mão Lão và Dương Ứng Long rốt cuộc đã xé đi hết thảy mặt nạ ngụy trang, chính thức quyết đấu.
Cách Mão Lão tuyên bố nghe tin dữ của Tôn giả nên mới chạy về, Dương Ứng Long vây khốn Thần điện, ngăn cách tin tức trong ngoài, bụng dạ khó lường, có mưu đồ xấu với Cổ Thần giáo, vì thế, ngang nhiên phát động tấn công. Dương Ứng Long cắn ngược một cái, tuyên bố Cách Mão Lão không nghe lời Tôn giả, mưu đồ đoạt vị, không chút nào yếu thế phát động thủ hạ phản kích.
Cách Đóa Lão và các bộ lạc Miêu trại vừa lục tục chạy tới đều lui sang một bên, giữ nguyên tinh thần trung lập, khoanh tay hai bên chém giết. Bên ngoài Thần điện, máu chảy thành sông. Lúc này cũng không có ai chú ý tới, tại tầng thứ 9 cao chót vót bên trong Thần điện, có một đôi mắt già nua, âm trầm mà đắc ý nhìn bọn họ giết nhau.
Máu tươi ồ ồ chảy từ thềm đá xuống, nhuộm nước Thần hồ thành màu đỏ tươi…