Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 155: Cơ quan toán tẫn (2)

Chương 98- 2: Cơ quan toán tẫn (2)







Cách Mão Lão giống như một con cá bị ném lên bờ, đau đớn giãy dụa quằn quại, nhưng đau hơn là tâm của lão. Xong! Thế là xong hết! Mưu đồ cả đời, nguyện vọng lớn nhất, tôn vinh và quyền lực đều vĩnh viễn ra rồi. Lão đau đớn vặn vẹo, chớ thấy Cách Cách Ốc nhảy xuống bậc thang.

Hai mắt Cách Cách Ốc sáng rực chạy vội tới, khuôn mặt bị kích động đỏ bừng, hai mắt Cách Mão Lão nhìn lão vô cùng oán độc. Ta Lẩn nhận nửa đời, tận tâm tận lực phục vụ lão gia hỏa kia, cuối cùng để đổi lấy cái gì? Ta hao tốn biết bao tâm cơ, thật vất vả mới có được khối ngọc bài này, cuối cùng tại sao lại trở thành kẻ dẫn đường cho ngươi?

Oán niệm to lớn kia tràn ngập khắp cơ thể lão át cả sự đau đớn. Cách Mão Lão đột nhiên giống như một con rắn uốn éo bò tới khối ngọc bài kia. Để có được khối ngọc bài này lão đã mất đi hai cánh tay, hiện giờ lão vẫn không tiếc bất cứ giá nào, nhưng không phải để có được khối ngọc, mà là... hủy nó!

Cách Cách Ốc chạy xuống thềm đá. Tuy đã mất hai tay nhưng Cách Mão Lão lại gần khối ngọc bài kia hơn nhiều, lão giãy dụa bò tới khối ngọc bài, cắn chặt răng, cười gắng cố sức ngẩng đầu, sau đó đập mạnh trán xuống.

Ah! Không được!

Cách Cách Ốc kêu lên hoảng hốt, còn cách bốn năm bậc thang nữa vẫn bổ nhào xuống. Cách Mão Lão mắt điếc tai ngơ, vận động thật mạnh trán mình xuống khối ngọc bài kia. Hai cái... ba cái…

Cách Mão Lão dập đầu bồm bộp, trán thâm tím, khối ngọc bài kia đã bị đập vỡ, mảnh vỡ ghim vào trán Lão máu chảy ròng ròng. Lão cười lên điên dại. Lão đã mất hai tay, toàn thân nằm trong vũng máu, cười như kẻ điên.

Hỗn đản! Hỗn đản!

Cách Cách Ốc nhào tới bên cạnh lão, thấy khối ngọc bài chỉ còn mảnh vỡ, oán hận đá Cách Mão Lão văng ra, sau đó đau lòng ngồi xuống, lập bập nhặt từng mảnh vỡ: - Chuyện này... cái này... cái này... còn có thể thế này sao? Không biết còn có thể... dùng được nữa không? Cái tên khốn đáng chết này!

Cách Cách Ốc vừa nhặt mảnh vỡ vừa lớn tiếng mắng Cách Mão Lão. Cách Mão Lão lại bổ nhào lên há lớn miệng cắn xuống cổ lão. A!



Cách Cách Ốc lớn tiếng kêu thảm, hai tay nắm các mảnh vỡ của ngọc bài, liều mạng đập xuống thân thể Cách Mão Lão. Hai người lăn lộn vật nhau, đột nhiên rơi “tỏm” xuống hồ nước.

- Cứu mạng, ta không biết... Cứu mạng, ta không biết...

Cách Cách Ốc liều mạng giằng co. Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu Cách Mão Lão là kéo lão chết cùng, cắn chặt cổ lão không nhỏ, giãy dụa dồn hết sức để cùng nhau chìm xuống hồ.

Đây là bến tàu, nước không thoai thoải dần như những nơi khác, rơi xuống khỏi bờ là nước rất sâu. Cách Cách Ốc không biết bơi, hai chân đạp loạn không chạm được tới đây, trong lòng hốt hoảng, cuối cùng cũng buông lỏng hai tay, để mặc cho các mảnh vỡ của khối ngọc chìm xuống đáy hồ.

Nhưng lão không thể giãy thoát được Cách Mão Lão đang cắn chặt trên cổ, dốc sức liều mạng vùng vẫy hai tay cũng không định được thân thể. Hai người lăn lộn rồi cùng chìm xuống, mặt hồ cuộn sóng lại tĩnh lặng. Lúc này, người trên bờ vẫn đang cuốn lấy nhau chém giết, chẳng ai chú ý tới bọn họ.

Đang cận chiến, còn ai dứt ra được để đi cứu mạng bọn họ đây? Tôn giả đứng trên nơi cao nhất của thần điện, tận mắt chứng kiến cảnh điên cuồng do mình sắp xếp mà thành, nhịn không được bật cười ha hả: - Ha ha ha những tên điên này, vị trí Tôn giả đã mê hoặc linh hồn của các ngươi. Chết rất hay. Chết rất tốt. Bọn họ, ai cũng đáng chết, nếu bọn họ không chết...

Tôn giả vừa cười nói vừa quay sang tựa như muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với người duy nhất bên cạnh, nhưng mới quay được một nửa, phía sau lưng lại nhói lên đau đớn, tiếng cười lập tức ngừng bặt.

Tôn giả lảo đảo bám lấy bệ cửa sổ, chậm rãi xoay người ngỡ ngàng nhìn A Bảo. Hai tay A Bảo nắm chặt một thanh đao nhọn, run rẩy nhìn ông ta, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Tôn giả há miệng run rẩy giơ tay lên chỉ vào gã: - A Bảo, người ...

Lão còn chưa dứt lời, đột nhiên y la lên “YAAAAA”, lại nhào lên đâm thêm một đao vào ngực lão, sau đó giống như một con thỏ con giật mình nhảy ra. Tôn giả ôm ngực, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong vết thương, lảo đảo vài bước ngã xuống bên giường.

A Bảo run giọng: - Ngươi... ngươi cũng nên chết. So với bọn họ, ngươi còn... đáng chết hơn!





Q4 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch