Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 209: Ý đồ xấu

Chương 1: Ý đồ xấu







Chủ nhân, sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, Dương phu nhân đã chết ngay tại chỗ!

Một giọng nói dịu dàng vang lên, là một trong hai mỹ nữ múa cho Diệp Tiểu Thiên hôm đó xem trên sườn núi Thanh Sơn đối diện tổng đàn Cổ Thần giáo. Nàng họ Tiềm, tên là Tiềm Thanh Thanh, mỹ nhân còn lại là Bạch Tiểu Hiểu đã chôn thân tại cấm điện Lôi Thần.

Dương Ứng Long nói thản nhiên:

- Biết rồi!

Cái chết của Dương phu nhân đối với y mà nói chỉ là một chuyện nhỏ vô nghĩa, y chỉ thuận miệng trả lời. Y xoay người nói với một lão nhân tuổi trạc ngũ tuần, cao không quá năm tấc, vóc dáng gầy gò đang đứng trước thư án:

- Theo quy định cũ, lần đề cử này chúng ta vẫn có hai người, muốn thêm một người là điều không thực tế. Ta cũng không muốn tranh giành, chỉ muốn có được một vị trí!

Lão già cao gây đang đứng đối diện hiểu ý nói:

- Huyện Hồ?

Trong mắt Dương Ứng Long lóe lên một tia sáng:

- Không sai! Chỉ có hai con đường dẫn xuyên qua Quý Châu, một con đường hướng nam bắc, mà đường hướng đông tây, nếu xét tính quan trọng, đương nhiên là con đường hướng nam bắc. Chỉ cần nắm được huyện Hồ, đối với con đường đó ta muốn thông thì thông, muốn chặn thì chặn, ta muốn đem cơ hội này cho con của ngươi là Văn Viễn. Hãy phái y đến huyện Hồ!

Lão già mừng rỡ, vội hỏi:

- Đa tạ đại nhân nâng đỡ. Chỉ có điều, lão già họ An kia hiện tại đã đến Quý Dương, đang ở phủ Tuyên Úy. Có lẽ lão còn có âm mưu gì đó, sẽ làm hỏng mấy chuyện tốt của đại nhân.

Người này là một thuộc hạ của Dương Ứng Long. Trong những thuộc hạ của Dương Ứng Long, có tư cách trước mặt y ngồi xuống nói chuyện không đến bảy người, ông lão gầy gò này là một trong số đó, bởi vì y là A Mục Triệu Hâm của Bá Châu.

- A Mục nghĩa là tổng quản, nhưng tống quản ở đây không có ý nghĩa tầm thường như người Trung Nguyên vẫn dùng, nó là một chức quan, trợ giúp thổ ty quản lý các đại tổng quản dưới trướng.

Đại đa số thổ ty lớn của Quý Châu là người dân tộc Di, cho nên những thổ ty lớn người tộc Miêu trên cơ bản cũng dựa vào quy định đẳng cấp của người Di mà tiến hành sắp xếp thứ tự đẳng cấp của bộ lạc. Trong sự sắp xếp này, cấp cao nhất xung là “Nga”, “ Nga” là dùng cho giai cấp mang dòng máu quý tộc, bao gồm thổ ty và thổ mục.

Sau “Nga” là “Na sổ”, tức là những người mang dòng máu quý tộc nhưng không làm quan. Những người này có được sự tự do hoàn toàn, tương đương với sĩ trong sĩ nông công thương, sau đó là “Thổ số”, “Quả phố” và “Tịch câu”, tương đương với ba tầng lớp nông, công, thương.

Bởi vì những bộ lạc ở Quý Châu vẫn còn lưu giữ rất nhiều những đặc điểm của chế độ nô lệ, cho nên dưới mấy tầng lớp này còn có “ Lục oai” (người hầu), “Pha trực” (nô tỳ), “Tỳ giả tỳ”, “giả kỷ giả”(gia nô). Trong những tầng lớp này. cái sau thấp hơn cái trước, thấp nhất là gia nô, hoàn toàn là tài sản thuộc quyền sở hữu của chủ nhân, có thể tùy ý xử tử.

Triệu Hâm là nhân vật cao nhất trong chín tầng giai cấp, là người thuộc tầng lớp “Nga”, nghe nói tổ tiên y vốn là hoàng thất nhà Tống. Sau khi triều Tống suy đồi, tổ tiên của y quy về Quý Châu, kết hôn với đám nhà giầu thủ ty địa phương, tạo nên địa vị ngày hôm nay.

Dương Ứng Long nghe xong lời của Triệu Hâm, có chút cảm thấy lạ, hỏi:

- Tại sao lão già đó lại rời hang ổ? Chẳng lẽ là vì lần thi công này? Không thể nào cái chuyện nhỏ này lại kinh động đến y chứ? Trừ phi...

Sắc mặt của Dương Ứng Long trở lên nghiêm túc:

- Trừ phi... y muốn chiếm nhiều thêm mấy suất! Chỉ như vậy, mới cần đích thân “thổ ty vương” lộ diện mới có một tia hy vọng.

Hôm nay ta nhường một bước, để ngươi có thêm một suất, ngày mai, gia tộc các ngươi sẽ có thêm một phần sức mạnh trên quan trường, gia tộc của ta lại yếu đi một phần. Cứ kéo dài như vậy, sức ảnh hưởng của nó có khả năng kéo dài đến hai ba đời, thậm chí cải biến hoàn toàn thực lực của hai gia tộc. Cho nên, các nhà thế gia đều không bao giờ chịu nhượng bộ, sự xuất hiện của Ấn Quốc Duy lập tức làm cho Dương Ứng Long cảm thấy cần phải cảnh giác.

Y đứng lên, chầm chậm đi lại mấy bước. Đột nhiên một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, không khỏi cảm thấy kinh hãi: - An gia cũng biết thân phận thực sự của Diệp Tiểu Thiên, sau lưng Diệp Tiểu Thiên còn có mấy chục vạn binh lính Sinh Miếu thiện chiến, chẳng lẽ An lão tặc cũng là vì Diệp Tiểu Thiên mà đến?

Kết thúc mỗi kỳ thi đều là thời gian cho các thí sinh tự do, giải tỏa. Bất luận kết quả ra sao, sau một thời gian căng thẳng và dày vò như bị đày xuống địa ngục, bọn họ đều muốn được xả hơi. Cho nên, các quán rượu, thanh lâu được xây dựng rất nhiều quanh trường thi. Kết thúc kỳ thi, bọn họ đều kết bè kết phái đi uống rượu cuồng hoan, đến thanh lâu tìm niềm vui.

Kỳ thi có năm ngày luận thư đọc văn, năm ngày định danh lập bảng, giữa còn có quá trình chép tên, cho nên nhanh nhất cũng cần đến 10 ngày mới có thể công bố thành tích. Mà trong 10 ngày này, bình thường 5 ngày đầu là lúc các thí sinh ăn chơi nhất, từ ngày thứ 6 bọn họ mới bắt đầu lo lắng, thậm chí ăn không ngon, ngủ không yên, mãi cho đến khi kết thúc thì cảm giác dày vò này mới hoàn toàn chấm dứt.

Nhưng Diệp Tiểu Thiên lại chẳng có tâm lý nặng nề, hắn hoàn toàn không cho rằng mình có khả năng trúng cử. Ngày thứ 6 sau kỳ thi, là lúc những tú tài khác bắt đầu hoang mang lo sợ thì hắn vẫn cùng Oánh Oánh du sơn ngoạn thủy.

Mấy ngày này, bọn họ đều đã đi hết một lượt những danh lam thắng cảnh của Quý Dương, hôm nay lại đến Hoa Khế. Nơi đây là chỗ bọn họ đính ước. Vì vậy trở lại chốn cũ tự nhiên có một thứ cảm giác rất đặc biệt.

Diệp Tiểu Thiên và Hạ Oánh Oánh nắm tay nhau đứng trên một chỗ đá lởm chởm, phía dưới là dòng nước trong vắt. Dòng nước xanh thẫm như bầu trời phản chiếu những đám mây bay trong không trung, và cả hình bóng hai người họ.

Tiểu Lộ và Tiểu Vi đang ngồi xổm phía thượng du để giặt khăn tay. Trong khu rừng trước mặt, Đông Thiên tiên sinh đang mặc một bộ áo bào đen, lúc ẩn lúc hiện, đang bắt côn trùng

Từ khi Diệp Tiểu Thiên luyện thủ pháp phóng cổ đánh bại Quả Cơ Cách Long, liền gác kiếm, thả ngựa. Hàng ngày, hắn chỉ quan tâm đến cùng Oanh Oanh chàng chàng thiệp thiệp, không qua tâm đến luyện cô, thật sự là làm khó cho Đông Thiên. Thỉnh thoảng lão lại phải đi bắt côn trùng về, để khi Diệp Tiểu Thiên luyện công thì có để dùng.

Vân Phi làm một bộ cung săn, dẫn Mao Vân Trí vào núi săn bắn, Diêu Diêu và Phúc Oa, Đại Cá Tử thì chơi trò trốn tìm trong rừng cây nhỏ bên cạnh.

Tiểu cô nương này cũng với hai con thú chơi không biết mệt, Diệp Tiểu Thiên không gọi người đi trông bọn họ, dù sao có Đại Cả Tử ở đó, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào đến nỗi nó không xử lý được thì có cử ai đi cũng vô dụng.

- Oánh Oánh, nàng xem hai người kia có phải trời sinh một đối không? Diệp Tiểu Thiên chỉ vào hình bóng của hắn và Oánh Oánh phản chiếu trong nước, cười tủm tỉm hỏi.

Hạ Oánh Oánh trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng:

- Cái gì, không phải là ta và chàng sao? Đàn ông các người, một ngày không lừa người thì thấy khó chịu? Đặc biệt là chàng!

Diệp Tiểu Thiên cười nói:

- Nam nhân trên đời này đều là kẻ lừa đảo, trong đời một người phụ nữ ít nhất sẽ bị một người đàn ông lừa. Người may mắn, sẽ tìm được một tên đại lừa bịp, lừa cả đời, người nào không may thì tìm được một tiểu lừa bịp, lừa một thời gian, nàng thích ta là đại lừa bịp hay là tiểu lừa bịp?

Hạ Oánh Oánh nhìn hắn với ánh mắt đầy tình cảm, dịu dàng hỏi:

- Chàng nguyện là một tên đại lừa bịp, gạt ta một đời một kiếp không?

Diệp Tiểu Thiên giang hai cánh tay:

- Ta đồng ý!

Hạ Oánh Oánh nở nụ cười, nhào vào ngực hắn, Diệp Tiểu Thiên ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại, nói nhẹ bên tai nàng:

- Vậy nàng định lúc nào để ta lừa về nhà?

Sống lưng của Hạ Oánh Oánh hơi cứng lại, mặc dù được nuông chiều từ nhỏ, bất kể là ông nội hay cha đều không dám quản tự do của nàng, cũng không dám ngăn cấm nàng và Diệp Tiểu Thiên tiếp xúc, nhưng nàng biết cha và ông cực lực phản đối chuyện cưới hắn.

Hiện tại Hạ Oánh Oánh đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh với cha và ông, nàng vốn muốn ép ông và cha đồng ý chuyện của hai người xong rồi mới tính tiếp, nhưng không ngờ hôm nay Diệp Tiểu Thiên hôm nay lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Hạ Oánh Oánh úp mở nói:

- Vội gì chứ, chàng vừa lừa người ta đã mắc câu, người ta làm gì còn mặt mũi.

Diệp Tiểu Thiên thở dài nói:

- Oánh Oánh, còn bốn ngày nữa là công bố bảng rồi, không cần biết là trúng hay không, ta đều phải rời khỏi Quý Dương. Thời gian không đợi người, lần trước hỏi nàng, nàng nói cha mẹ ra ngoài, lúc quyết đấu ở Hoa Khê, ông nàng đã trở lại. Hiện tại nàng cũng đồng ý cưới ta, ta đi gặp cha mẹ nàng cầu hôn có gì không được chứ?

Diệp Tiểu Thiên đột nhiên phát giác ra hỏi:

- Nhưng lệnh tôn, lệnh đường vẫn không tin tưởng ta đúng không?

Hạ Oánh Oánh ấp úng nói:

- Hôm đó, Dương phu nhân Tình Châu không phải nói... chàng và Diêu Diệu...

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Nàng lại nhắc tới chuyện này? Không phải ta đã giải thích với nàng rồi sao? Đối với tiểu cô nương Diêu Diêu kia, ta chỉ coi nàng ta là muội muội.

Hạ Oanh Oánh oán hận nói:

- Vậy sao hôm đó chàng không phản bác lại Dương phu nhân? Cha và ông của ta luôn canh cánh lòng chuyện này. Những người bên cạnh đều tin chuyện hôn ước của chàng và Diêu Diêu, ta gả cho chàng thì ra thể thống gì nữa? Chúng ta cũng không thể bắt từng người để giải thích được, nhà ta nhiều người như vậy, nếu như ta có nhiều lời ra tiếng vào , thì chúng ta làm sao ngẩng mặt trước người khác chứ?

Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:

- Lúc đó, dưới tình huống như vậy, ta chỉ mong rửa sạch tội danh giết người, làm gì có cơ hội cãi lại?

Hạ Oánh Oánh nói:

- Người ta hiện tại đang thuyết phục cha và ông, chàng không cần lo lắng. Cha và ông thương ta, chưa bao giờ từ chối ý muốn của ta, họ thấy tâm ý của ta đã quyết, sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý cho chúng ta.

Diệp Tiểu Thiên than thầm:

- Ta muốn lấy một người vợ, sinh mấy đứa con mà thôi, sao lại khó như vậy chứ? Oánh Oánh lại xoay ngang, Diệp Tiểu Thiên ta không có duyên làm chồng sao?

Diệp Tiểu Thiên trong lòng hơi động, thầm nghĩ:

- Ta thực ngốc! Nếu như ta biến cô ấy thành người phụ nữ của mình trước thì sao? Lúc đó, ông và cha nàng còn có thể can thiệp phản đối s? Hắc! Chỉ e lúc đó người vội vàng muốn gả nữ nhi đi lại là bọn họ!

- Ý kiến hay! Ý kiến hay!

Diệp Tiểu Thiên nhìn gương mặt của Oánh Oánh, giống như nhìn một địa đậu hũ non mà chảy nước miếng:

- Ăn sạch, nuốt chửng nàng thì nàng là người của ta! Nhưng mà “gạo nấu thành cơm” không thể đề một đám người ở xung quanh xem được? Ta phải thoát khỏi Diêu Diêu, Vân Phi, lão Mao, Đông Thiện, Phúc Oa, Đại Cá Tử, Tiểu Lộ, Tiểu Vi... sao lại nhiều người vậy chứ!





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch