Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Dạ Thiên Tử

Chương 247: Dùng mưu thủ thắng

Chương 40: Dùng mưu thủ thắng



Mưa rơi bên hiên một tòa cao cước lâu (1), dưới lầu chỉ có năm chiếc cột, một người đang bị treo lộn ngược dưới lầu, mặc đồ lót trắng, tóc tai bù xù, mái tóc dài chấm đất, hoàn toàn che lấp khuôn mặt.

Nhiều tiếng chân vang lên, đầu tóc người bị treo lắc lư, y bạnh quai hàm, cố sức thổi tóc phủ mặt, dần dần khuôn mặt lộ ra, đó là Từ Bá Di, Huyện thừa mới nhậm chức của huyện

Hô.



Do bị treo ngược, nên mặt Từ Bá Di đỏ bừng, cái trán không hiểu vì sao lại bầm đen một mảng, vừa thấy có người tới gần, lập tức y kêu to:

- Mau thả ta xuống! Các ngươi là lũ điệu dân vô pháp vô thiên, dám bắt mệnh quan triều đình. . . Hự!

Người mới vào không nhịn được, đá y một cú, chân giậm chân bình bịch trên sàn lầu. Một con ngỗng trắng to lớn đang kiếm mồi trong bụi cỏ dưới lầu, bị tiếng kêu gào của y thu hút, lúc lắc cái mông béo mập đi tới, kêu cạc cạc inh ỏi.

Từ Bá Di hoảng sợ, kêu lên:

- Tránh ra! Mau tránh ra! Phì! Phì! Từ Bá Di bị treo ngược, hai tay bị trói ra sau lưng, không thể cản con ngỗng trắng to lớn tới gần, rơi vào đường cùng, đành phun nước bọt phì phì về phía con vật. Loại "vũ khí" này hiển nhiên không hề hấn gì đối với con ngỗng kia, đột nhiên dang cánh ra, kêu lên "cạc cạc" chạy lấy đà, rồi đột nhiên nhảy lên, vươn cái cổ dài mổ một cái thật mạnh trúng ngay sau gáy của Từ Bá Di.

Vết mổ của con ngỗng trên trán Từ Bá Di còn bầm đen, đụng tới là đau nhức thấu xương, làm sao chịu nổi một cú mổ mãnh liệt như vậy nữa, y đau đến nỗi nước mắt chảy ràn rụa. . . Trong làn nước mắt mờ mờ, Từ Bá Di loáng thoáng nhận ra có người đến gần.

Người nọ không đi tới trước mặt y, mà ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn y. Từ Bá Di chớp chớp mắt, khuôn mặt kia từ từ hiện rõ. Diệp Tiểu Thiên đang ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn y, kinh ngạc nói:

- Ái chà! Là Từ huyện thừa sao? Thất kính, thất kính!

Từ Bá Di thấy rõ là ai, rất vui mừng:

- Là ngươi? Quan binh lên núi rồi sao? Ha ha, là La tuần kiểm điều động quan binh đúng không Mau đi, ngươi mau thả ta xuống, mau bắt hết đám loạn dân lăng nhục bốn quan lại. . .

Mấy thanh niên của Lý gia trại đang khoanh tay đứng sau lưng Diệp Tiểu Thiên, nghe Từ Bá Di no vậy, khuôn mặt lập tức sa sâm. Diệp Tiểu Thiên thở ra:

- LTừ đại nhân, chẳng lẽ đầu của ngươi cũng giống như đầu ngón chân của ta, đều dùng để đi sao?

Từ Bá Di ngẩn ngơ, sững sờ hỏi lại:

- Hå?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Trại này có ba ngàn người, La tuần kiểm điều binh lên núi? Ngươi nghĩ sao vậy?

Từ Bá Di lắp bắp:

- Quan binh không lên núi? Vậy. . . Vậy sao người lại xuất hiện ở đây?

Diệp Tiểu Thiên thở dài:

- Còn không phải là bởi vì người bị bắt sao? Làm một người điều đình, mà làm được đến như thế này, quả thật là chưa có ai bằng Từ đại nhân!

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, đứng lên. Từ Bá Di kêu lên:

- Ngươi thả ta xuống trước đã! Ngươi đi đâu?

Diệp Tiểu Thiên đáp:

- Lúc này lời nói của ta coi như không tính, Từ đại nhân bình tĩnh chớ nóng, đợi ta gặp Lý Trại chủ rồi nói sau.

Lý trại chủ ngồi khoanh chân trên lầu, hai bên ông ta là con trưởng, con thứ và mấy người già trong tộc. Thấy Diệp Tiểu Thiên đi vào phòng, Lý trại chủ giơ tay ngăn lại, lạnh lùng

nói:



- Ngồi đi!

Diệp Tiểu Thiên cười, ngồi xuống vị trí dành cho khách ở gần cửa, nhìn Lý trại chủ nói:

- Lý trại chủ, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp, thật là vinh hạnh.

Lý trại chủ hiếu kỳ đánh giá Diệp Tiểu Thiên, ông ta đã được tin, lúc nãy Cao gia trại lui binh, có lẽ người có thể thuyết phục Cao gia trại rút lui, chính là người này, bởi vậy không thể khinh thường hắn.

Dưới lầu, La Đại Hanh nhón chân nhìn khắp xung quanh, chợt vai bị vỗ một cái, bên tai vang lên một giọng nói:

- Đừng tìm nữa, ta ở đây nè!

La Đại Hanh quay lại, thấy là Lý Bá Hạo, vui vẻ nói:

- LÁi chà, Bá Hạo huynh, ta tìm được người rồi.

Lý Bá Hạo sốt ruột nói:

- Ngươi đến vì chuyện vận chuyển bằng xe ngựa sao? Ta nói cho ngươi biết, bọn Cao gia trại khinh người thái quá, lần này họ Lý chúng ta tranh chấp với bọn họ, việc đó ta không quan tâm, ngươi tự nghĩ cách đi!

Đại Hanh nói:

- Ta đến không phải vì chuyện đó, người lại đây.

La Đại Hành kéo Lý Bá Hạo qua một bên, hạ giọng với vẻ lén lút:

- Cao gia trại lui binh rồi, ngươi biết chưa?

Lý Bá Hạo ngạo nghễ nói:

- Đương nhiên là ta biết! Chỉ là Lý gia trại chúng ta không muốn đả thương mạng người, cho nên không quyết chiến với bọn họ, bọn họ muốn đánh bại Lý gia trại chúng ta, đúng là mơ mộng hão huyền! Ta vốn đã biết trước, bọn họ sẽ phải ôm đầu máu chạy về bên kia núi.

Đại Hanh "xì" một tiếng:

- Ngươi biết cái gì! Ngươi cho là vì sao bọn họ lui binh nào? Bởi vì bọn họ đã đạt được một thỏa thuận bí mật với quan phủ!

Lý Bá Hạo vừa nghe vậy, lập tức vẻ mặt căng thẳng, vội hỏi:

- Bọn họ và quan phủ đạt được thỏa thuận gì?

La Đại Hanh nói:

- Các ngươi bắt huyền thừa của bổn huyện phải không nào?

Lý Bá Hạo đáp:

- Đúng vậy! Rõ ràng là người của Cao gia trại chặn dòng sông, Lý gia trại chúng ta mới bất hòa với bọn họ, nhưng tên cầu quan kia lại thiên vị bọn họ, hơn nữa còn muốn bắt ta về hỏi tội, một tên cầu quan như vậy, có đánh chết cũng không quá đáng!

La Đại Hành cười nhạt:

- Hai trại Cao – Lý giành nhau nguồn nước, ai cũng cho rằng mình đúng, cho dù quan chủ quản kiểu gì, cũng không thể xử lý việc này cho công bằng chứ gì? Nhưng một khi các ngươi bắt Từ huyện thừa, thì chuyện trở nên hay ho rồi, bây giờ các người không chỉ kết thù với Cao gia trại, mà còn mạo phạm đến quan phủ!

Lý Bá Hạo cười lạnh:

- Ta không sợ! Chúng ta đâu có giết tên họ Từ kia, triều đình sẽ điều động quan binh đàn áp Lý gia trại chúng ta, để cho hắn được hả giận ư? Triều đình không sợ làm vậy sẽ khiến vô số bộ tộc trong núi sinh lòng nghi kỵ hay sao?

La Đại Hành liên tục cười nhạt, Lý Bá Hạo tức giận:

- Ngươi cười cái gì?

La Đại Hanh nói:

- Người cho rằng đây là việc nhỏ sao? Mệnh quan triều đình để cho ngươi muốn bắt thì bắt - sao? Thế thể diện triều đình người để ở đâu?

Lý Bá Hạo nói:

- LỞ Quý Châu, có hàng nghìn hàng vạn bộ tộc trong núi, nếu như bọn họ dám động tới chúng ta. . .

La Đại Hành cắt ngang lời y:

- Nếu như bọn họ và Cao gia trại liên thủ thì sao nào? Đến lúc đó, Cao gia trại vừa trấn Lan các bộ tộc trong núi, lại vừa phối hợp với quan binh, một bên từ trên núi đánh xuống,

một bên từ dưới chân núi tấn công lên, Lý gia trại ngoài không có viện binh, trong cũng không có lương thảo, trng phó nối với bọn họ hai mặt giáp công tr?

Lý Bá Hạo biến sắc. La Đại Hanh lại nói:

- Ta nghe được quyết định này của quan phủ từ chỗ đại ca ta. Bà Hạo huynh, người với ta là bạn cùng trường, lại là cộng sự làm ăn, ta không muốn ngươi khăng khăng một mực không nhận ra sai lầm. Vừa nghe được tin này, ta liền vội vàng chạy tới đây, chỉ nói với đại ca ta, là muốn giúp cho hai người bạn đều cùng trường với mình, hỗ trợ quan phủ hòa giải tranh chấp, nhưng thật ra ta chỉ vì một mình người. Nếu không, việc gì ta phải lội suối trèo đèo đến đây cho nhọc xác?

La Đại Hanh phân vân nói:

- Nếu bọn họ đã muốn cấu kết với nhau đối phó với Lý gia trại chúng ta, vậy thì đại ca người còn chạy tới gặp cha ta làm cái gì?

La Đại Hanh đáp:

- Có thể không động binh, đương nhiên vẫn là tốt nhất! Đại ca của ta làm như vậy gọi là "tiên lễ hậu binh" . Nếu như các ngươi không biết điều, vậy thì Hoa huyện lệnh cũng đành phải dùng thư lên triều đình, thỉnh cầu xuất binh thôi. Bá Hạo huynh, Cao gia trại ngăn sông, khiến người Lý gia trại không có nước dùng, đó là cái sai của Cao gia trại, nhưng các người làm như vậy, đang đúng cũng trở thành sai, cần gì mà phải tự làm khổ mình như vậy?

Vẻ mặt không biểu lộ rõ ràng, Lý Bá Hạo trầm ngâm một lát, rồi hỏi:

- Vậy ngươi nói xem, bây giờ ta nên làm thế nào?

La Đại Hanh nói:

- USông này chảy qua Cao gia trại trước, bọn họ chiếm tru thế về vị trí địa lý, các ngươi tranh đấu với nhau, ngoại trừ đánh chết người để trút giận, thì thật sự có thể giành được nguồn nước hay sao? Theo ta thấy, chi bằng thả Từ huyện thừa, để vấn đề nan giải này cho quan phủ giải quyết đi.

- Các ngươi đều là con dân của Đại Minh, dù sao quan phủ cũng không thể cứ trơ mắt nhìn các ngươi chết khát, chết đói mà? Nếu như quan phủ không đưa ra được biện pháp nào tốt, khi đó các ngươi có hành động gì quá khích một chút, cũng là có lý do chính đáng, các ngươi cũng muốn sống kia mà!

Lý Bá Hạo suy nghĩ một lát, rồi gật đầu:

- Không sai! Ta lập tức báo lại chuyện này cho cha ta biết!

Lý Bá Hạo vội vã chạy tới thang lầu, khi tới đầu cầu thang, y chợt quay đầu lại, ôm - quyền hướng về phía La Đại Hành, nói bằng giọng cảm kích:

-



Huynh đệ tốt!

La Đại Hanh mỉm cười, cứ như ông Bụt ban phúc, nhìn Lý Bá Hạo gật đầu, cái cằm nung nấc thịt rung rinh, nói hết sức tình cảm:

- LỪm! Huynh đệ tốt!

Trên cao cước lâu, Diệp Tiểu Thiên đang đàm phán một cách đúng mực với Lý trại chủ. Về việc cung cấp nước, thật ra trong lúc nhất thời, Diệp Tiểu Thiên cũng không nghĩ được một biện pháp tốt để đôi bên đều có thể chấp nhận, bởi vậy hắn tránh né, chỉ nhắc đến việc thả Từ huyện thừa, ít ra đôi bên sẽ không nảy sinh xung đột trực tiếp.

Thái độ của Diệp Tiểu Thiên đương nhiên hết sức đúng mực, trên thực tế hắn chọn lọc từ ngữ hết sức cẩn thận, tuyệt đối không nói câu nào có thể khiến Lý trại chủ kích động phải lên tiếng, Diệp Tiểu Thiên nắm rõ vấn đề thiệt hơn, thong thả mà nói, trước lời lẽ của hắn, Lý trại chủ và mấy người già trong tộc không khỏi có một chút động tâm.

Thật ra họ cũng không muốn đối địch với cả hai phía, trước đó là bị kích động bởi thái độ của Từ Bá Di, đến nỗi mất bình tĩnh, lúc này đã cảm thấy hơi hối tiếc, chung - quy họ cũng không muốn đối địch với triều đình, nhưng nếu thả Từ Bá Di đi một cách dễ dàng, thì họ lại có phần không cam lòng.

Lúc này Lý Bá Hạo vội vã chạy lên lầu, cảnh giác liếc nhìn Diệp Tiểu Thiên, bước nhanh tới sau lưng cha mình, khẽ nói nhỏ với ông ta một lúc. Lý trại chủ nghe xong, không khỏi kinh ngạc và sợ hãi, thầm nghĩ: "Thảo nào Cao gia trại chịu lui binh, hóa ra là quan phủ thông đồng với bọn họ. Lũ cẩu quan này! Nếu ta không thả Từ huyện thưa, chỉ sợ sẽ phải hai mặt thụ địch. Nhưng nếu ta thả Từ huyện thừa, hiện giờ quan phủ đã mất đi mày lại với Cao gia trại, đến lúc đó chẳng phải lại càng thiên vị bọn họ hay sao?"

Diệp Tiểu Thiên thấy vẻ mặt của Lý trại chủ, thầm biết lời nói của Đại Hanh đã đến tai ông ta, liền thừa cơ nói:

- Về chuyện nguồn nước, Lý trại chủ cứ yên tâm, dù là Cao gia trại hay Lý gia trại, đều là con dân của Đại Minh chúng ta, với tư cách là quan lại của huyện Hồ, chúng ta không thể thiên vị một bên nào.

- Lý trại chủ, ngươi nên thả Từ huyện thừa ngay lập tức. Kế tiếp, ta muốn mời người đại diện của Lý gia trại và của Cao gia trại trở về thành với bổn quan, ba bên hiệp thương, đề ra một giải pháp tốt mà tất cả các bên đều chấp nhận được. A! Bốn quan - quen biết với lệnh công tử Bá Hạo, hay là để hắn đi cùng ta.

Con trưởng của Cao trại chủ nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên với ánh mắt không tin tưởng, lạnh lùng nói:

- Người dùng lời ngon ngọt, là muốn bắt Ngũ đệ của ta làm con tin sao?

Diệp Tiểu Thiên trầm giọng nói:

- Bổn quan là đại diện cho triều đình quang minh chính đại, chứ không phải là lục lâm đạo tặc.

- Ừm. . .

Lý trại chủ vuốt râu, khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn mấy người già trong tộc với vẻ dò hỏi, mấy người đó gật gật đầu ra hiệu, Lý trại chủ liền nói với Diệp Tiểu Thiên:

- Lão phu đồng ý, tuy nhiên nếu như ngươi dám gạt ta. . .

Diệp Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội nói:

- Bổn quan mà có một lời gian dối, sẽ bị thiên lôi đánh chết!

Người đương thời tin vào quỷ thần, cũng trong lời hứa, Diệp Tiểu Thiên thề như vậy, Lý trại chủ lập tức không nói gì thêm.

Diệp Tiểu Thiên cười tươi như hoa:

- ]Thật ra là Từ huyện thừa có ý tốt, chỉ có điều phương pháp không đúng, mới gây ra sự hiểu lầm này. Từ huyện thừa rất hối hận. Vừa rồi, ở dưới lầu, Từ huyện thừa nói. với ta, sau khi trở về, sẽ xây đài cao, tuyệt thực cầu mưa, để biểu lộ thành ý! Ngày nào còn chưa mưa, ngày đó hắn còn tuyệt thực, lệnh công tử đi cùng, đúng lúc làm chứng cho hắn.

(1)Cao cước lâu: tòa nhà xây dựng trên những cây cột, theo kiểu nhà sàn.





Quyển 6 -

trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch