Một trận mưa lớn làm no nê những cái bụng sông hồ đang xẹp lép vì thiếu nước, cũng quét đi những phiền muộn trong đầu của mọi người, ếch nhái không biết từ đầu chui ra, nhảy trên những vũng nước, vui vẻ reo hò.
Mặc dù một trận mưa không giải quyết được sự khô hạn lâu dài mà hạn hạn tạo ra, nhưng ít nhất cũng cho con người một chút hy vọng. Cho nên, cho dù là những bách tính không được lợi từ công trình dẫn nước của Diệp Tiểu Thiên, nhưng tinh thần cũng khác xa so với trước, như chiếc lá được tắm sau mưa, tươi tốt căng tràn.
Từ đường lớn đến ngõ sâu, ai ai cũng bình luận trận mưa này. Nếu đây chỉ là trận mưa sau đợt hạn hán dài thì có lẽ nó sẽ đem đến sự vui mừng cho mọi người, nhưng sẽ không mang đến sự kinh ngạc lớn như vậy.
Trúc đài cầu mưa năm nay, giữa chừng đổi tướng. Kết quả, vừa đổi người thì trời lập tức mưa lớn, làm cho trận mưa này mang vẻ thần kỳ. Từ Huyện thừa tuyệt thực 9 ngày, vậy mà không có một giọt mưa, Diệp Tiểu Thiên vừa lên ngủ một đêm, liền có mưa, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ Diệp Tiểu Thiên rất thành tâm.
Bánh xe nước có thể đưa nước từ chỗ thấp đến chỗ cao, điều này nhiều bách tính có thể hiểu, bánh xe nước cũng không phải là điều gì mới lạ, nó đã xuất hiện từ đời nhà Hán. Các loại bánh xe nước thủy lực, bánh xe nước long cốt đều giống nhau. Thực tế là trong thời gian đại hạn, không ít địa phương ở huyện Hồ đã dùng bánh xe nước đưa nước từ chỗ trũng lên chỗ cao để tưới tiêu, giải quyết tình hình hạn hán, nếu không xách nước tưới cả một diện tích đất rộng như vậy, sẽ mệt chết.
Nhưng không ai nghĩ đến việc dẫn nước từ con sông lớn bên ngoài năm dãy núi lên vách núi cao mấy chục trượng. Lại còn đào con kênh dọc theo sống núi, dẫn nước vào hai trại Cao, Lý. Diệp Tiểu Thiên đã nghĩ ra cách như vậy, dám nghĩ ra cách làm như vậy, đây là khí phách vượt qua người thường của hắn sao?
Vì vậy, có một ông lão tin vào quỷ thần đã kể lại một cách sinh động câu chuyện. Ban đầu, cũng không biết là ai đã đưa ra sáng kiến này, có lẽ chỉ là một trò vui đùa, nhưng về sau truyền qua nhiều người, liền biến thành một câu chuyện như thế này:
- Diệp Điển sử là Tam thái tử của Long Vương đầu thai chuyển thế, cho nên hồng thủy trước mặt hắn phải răm rắp nghe lời. Phong thần, Thủy thần cũng phải nể mặt hắn. Mà việc hắn san bằng một miếu thổ địa, đã trở thành bằng chứng hùng hồn cho câu chuyện này.
Thổ địa ở đó cũng là thần, nếu không phải Tam thái tử Long Vương mà đổi thành người thường, thì ai dám thử san bằng miếu của ngài, sớm đã gặp báo tung rồi. Mà địa vị thân phận của Tam thái tử cao hơn Thổ địa, Tam thái tử nhìn trúng mảnh đất kia, Thổ địa đương nhiên phải dọn nhà. . .
Trận mưa lớn này đã làm cho tiến độ công trình thứ 2 bị ảnh hưởng, đến ngày thứ 3 mới bắt đầu kết thúc toàn bộ công việc, chính thức bắt đầu dẫn nước cho hai trại Cao,
Lý.
Lúc này, Diệp Tiểu Thiên và và Hoa Tình Phong đều rời khỏi huyện thành, đến chủ trì nghi thức khởi động công trình thủy lợi như một con cự long vắt người qua 5 ngọn núi lớn, chỉ là hai người phân ra ở hai đầu, đầu rồng - khe núi và đuôi rồng- hai trại Cao, Lý.
Hoa Tinh Phong dẫn đầu thân sĩ, thương nhân của huyện Hồ đến khe núi, chủ trì nghi thức khởi động công trình khổng lồ này, mà Diệp Tiểu Thiên thì đến hai trại Cao, Lý chúc mừng. Còn Từ Huyện sao? Từ Huyện thừa bệnh rồi.
Từ Bá Di lần này không phải giả bệnh, y liên tục nén giận, cộng thêm sự giày vò trước đó thì y đã thực sự ngã bệnh. Hơn nữa, cho dù không ngã bệnh, thì y cũng không lộ mặt trong trường hợp này, bởi vì hiện tại y là một chủ đề gây cười.
Từ quan lại đến người dân, không ai là không cười sau lưng y. Bởi vì cái chuyện xấu này,
mà người khác đem tất cả chuyện xấu trước kia của y lật hết lên, như thủ đoạn thẳng - quan, vứt bỏ vợ. . . , mà ghét nghèo thân giàu là việc mà người nghèo thống hận, người giàu khinh bỉ nhất, lúc này y tới để làm gì?
Thực ra, Hoa Tình Phong muốn đến chủ trì hoạt động của hai trại kia hơn, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, tận mắt nhìn thấy dòng nước ào ào chảy đến, nhận sự kính yêu của bách tính đang cảm động đến rơi nước mắt, thì có cảm giác thỏa mãn hơn là cùng với đám thương nhân thân sĩ.
Những Hoa Tri huyện cả đời cẩn thận vừa có ý tưởng này, liền lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng nhỡ việc dẫn nước thất bại, há chẳng phải sẽ bị đám người trên núi giận xé xác?"
Cho nên, Hoa Tri huyện rất sáng suốt lựa chọn đi khe núi, lấy cái khả năng vinh quang hơn, đây việc nguy hiểm hơn cho Diệp.
Bên hai cạnh của đường dẫn nước xuyên qua sống núi đều có bố trí người giám sát liên tục quá trình dẫn nước. Đồng thời, trên mỗi đỉnh núi lại có một người cầm cờ, sẵn - sàng truyền tin tức thông qua cờ hiệu.
Hoa Tri huyện đứng trên vách núi, gió thổi quan bào của y phần phật, đến nỗi y phải giơ tay giữ mũ quan mới có thể tiếp tục lên tiếng: - Kênh này một khi đã mở sẽ hoạt động ngày đêm, vượt qua sức người. . .
Chỉ là, mọi người dường như cũng không cảm thấy hứng thú với lời của y, thỉnh thoảng mấy tên quan hay nịnh bợ ra bộ vỗ tay hoan nghênh.
Khuôn mặt múp míp của Đại Hành đứng trong đám đông không ngừng lầm bầm: - Có thể nói ít thôi được không, người ta đang đợi xem kênh dẫn nước. Bị cha là Hồng Bách Xuyên trừng mắt, Đại Hanh mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Hoa Tri huyện đã phát biểu xong, y quay người, nhìn dòng sông cuồn cuộn sóng dưới vách núi, mạnh mẽ vung tay: - Khởi động bánh xe nước!
Lúc y vung tay lên, đã quên giữ mũ quan, gió thổi qua "phù" một tiếng, mũ quan của y liền bị cuốn lên trong không trung.
Mũ cánh chuồn vẫn chao lượn trong không trung, đám thợ dưới vách liền kéo cái đập nước tạm thời dùng khi xây dựng cái bánh xe nước. Dòng nước bị tấm chắn ngăn về một bên ào vào chảy xuống, 15 chiếc bánh xe nước lần lượt khởi động, tốc độ từ chậm thành nhanh, càng lúc càng nhanh hơn.
Nước sống được chiếc bánh xe nước đầu tiên đưa đến máng dẫn nước trên cao, chiếc bánh xe nước thứ hai trên vách núi cao khởi động ngay sau đó. Khi nước sông đổ vào con kênh trên đỉnh núi, tiếng hoan hô vang lên khắp vách núi.
Nhung, không lâu sau hai bánh xe nước đã xảy ra sự cố, may mà các thợ mộc đã sớm có sự chuẩn bị, lập tức sửa chữa chiếc bánh xe nước. Mà trong thời gian đó, các bánh xe nước khác tiếp tục phát huy tác dụng, không ảnh hưởng đến việc điều khiển dòng nước.
Rất nhanh, một lá cờ đỏ xuất hiện trên đỉnh núi thứ nhất, không ngừng vẫy vẫy, ngầm ý rằng nước đã thuận lợi đến chỗ đỉnh núi thứ nhất.
Hồng Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không nhịn được cười lớn, lẩm bẩm: - Tên tiểu tử này, dám nghĩ dám làm, đúng là nhân tài!
Khuôn mặt béo của Đại Hanh xuất hiện trước mặt cha, xấu hổ nói: - Cha, vô duyên vô cớ, cha khen con làm gì?
Hồng Bách Xuyên trừng mắt nhìn con trai. Trừng một lát, đột nhiên bật cười, vỗ vỗ bả vai của Đại Hanh: - Ngươi cũng không tệ, ít nhất cũng là người có mắt nhìn, đời này cũng sẽ không kém cỏi lắm. ha ha. . .
Đại Hanh khó hiểu: - Cha, người sao vậy?
Hồng Bách Xuyên tủm tỉm: - Không có gì, ta vừa tìm vợ cho ngươi, là thứ nữ Lâm viên ngoại Lâm Lộ Nghiếu ở huyện bên. Cha đã nhìn rồi, là một tiểu thư khuê các rất xinh đẹp rất hiền thục. Ngày mai, con cùng cha đi gặp.
- Hả ?
Đại Hanh nghe xong, khuôn mặt mũm mĩm lập tức xị xuống, ngập ngừng muốn nói với cha điều gì đó, nhưng Hồng Bạch Xuyên đã mỉm cười tiếp Hoa Tình Phong, cùng mấy vị thân sĩ khác chúc mừng y.
Diệp Tiểu Thiên cùng trại chủ, thiếu trại chủ và nhiều vị trưởng lão của hai trại đứng trên đỉnh núi, sườn núi còn có rất đông người dân đứng đó. Hắn không biết việc
hẻm núi có tiến hành thuận lợi hay không, trong lòng cực kỳ lo lắng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ thong dong, không chút hồi hộp.
Nước sông lúc đầu chảy bình thường, một đường kênh dẫn nước mới tạo thành, thì nước chảy qua sẽ bị thấm vào đất, những dòng nước này cuồn cuộn không dứt. Địa thế từ hẻm núi lên hai trại Cao, Lý là không ngừng nghiêng từ cao xuống thấp, cho nên nước chảy ngày càng nhiều, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh
Lúc đi qua sống núi thứ ba, một con để được xây vội vàng bị thấm nước sụt xuống, nhưng sự số không lớn, được người tuân thị kiểm tra nhanh chóng sửa chữa. Nước sông tiếp tục cuồn cuộn không dứt chảy về phía trước.
Khi đám người Diệp đứng ở chỗ cao trong sơn cốc hai trại Cao, Lý, nhìn thấy lá cờ đỏ được vẫy lên trên đỉnh núi cao phía trước, tất cả mọi người đều không kìm được mà lên tiếng hoan hô.
Bách tính đứng ở dưới sườn núi hưng phấn đến nỗi quên cả tôn ti, sự vui mừng hiện rõ trên mặt, chạy lên trên cao hơn. Trước mặt vẫn là một con đường sống dẫn nước bằng đất mới tinh, những người trên sườn sắc mặt cũng cực kỳ vui mừng, giống như họ, ánh mặt mong đợi nhìn con sông kéo dài.
Một dòng nước nhỏ như một con rắn dính đầy bùn, uyển chuyển trườn theo con kênh mà đến. Ngay sát sau, dòng nước sông cuồn cuộn lao đến nuốt chửng con rắn, hân hoan tràn về phía trước. Con rắn như trốn thoát được khỏi dòng nước, đem theo một thân đầy bùn trường nhanh đi, lại tiếp tục bị nước nuốt chửng.
Nước sông dâng đến dưới chân đám người Diệp, khi nước chảy nghiêng xuống, men theo con kênh chữ "nhân" tách thành hai nhánh dân về ruộng hai trại Cao, Lý. Tiếng hoan hô chấn động cả sơn cốc, rất nhiều bách tính đã mừng đến rơi lệ, reo hò nhảy múa, ôm chầm lấy nhau. Thậm chí, còn không cần biết đối phương là người trại mình hay trại đối phương.
Chỗ nước tách đội hình chữ "nhân" ở gần trại Cao gia, nên tiệc chúc mừng liền tổ chức tại trại Cao gia, Lý trại chủ cũng là khách quý được mời đến. Người sống trên núi vốn hào sảng, uống rượu bằng bát, tiếp đãi khách cực kỳ nhiệt tình, Diệp vừa mới ngồi được chốc lát, liền bị tập kích cho đúng không vững nữa.
Lúc này, Cao trại chủ và Lý trại chủ cùng cầm chén đến trước mặt hắn, Cao trại chủ nói lón: - Diệp Điển sử, kênh dẫn nước trên núi hiện tại không chỉ hóa giải được nguy cơ đại hạn lần này, cứu được nhiều hoa mẫu. Hơn nữa, dòng nước này từ núi dẫn xuống, chúng ta sau này không phải vất cả cõng nước lên núi nữa. Công ơn của ngài rất lớn, lão Cao ta là một người thô lỗ, cũng không biết phải cảm ơn ngài thế nào, chén rượu này, đại nhân nhất định phải uống.
Diệp Tiểu Thiên nâng chén đứng lên, nói với hai vị trại chủ: - Hại vị trại chủ, con kênh dẫn nước trên núi này do ta nghĩ ra, nhưng người thực hiện chủ yếu là trại của hai vị. Nếu hai vị không dốc hết sức lực của trại, con kênh dẫn nước này cũng không thể sử dụng nhanh như vậy.
- Chỉ là, cứu hạn như cru hỏa, vì muốn nhanh chóng dẫn được nước lên mà thực ra rất nhiều chỗ chúng ta làm vội vàng qua loa, ví dụ như những cái bánh xe nước kia có vài chỗ rất không chắc chắn, đợi sau khi tình hình hạn hán được giải quyết cần phải gia cố tu sửa lại toàn bộ. Hay những chỗ vách đặt bánh xe nước, hiện tại vẫn chưa cố định lắm, chỉ dùng những cây gỗ lớn chống tạm thời trên vách đá, cái này cũng cần phải tu sửa lại toàn bộ, còn có những con để đập, chỉ tạm thời dùng bùn đất đắp lên, hai trận mưa lớn liền vỡ, sau này cần dùng đá gia cố, tốt nhất là nên trồng cây. . .
Hai vị trại chủ vỗ ngực nói: - Diệp đại nhân, ngài yên tâm. Ngài đã nghĩ ra cách giải quyết khó khăn, những chuyện còn lại chúng ta sẽ tự làm được, ngài yên tâm đi. Con kênh dẫn nước này là mệnh căn của chúng ta, chúng ta sẽ lo chu toàn, không để xảy ra chuyện.
Diệp nói: - Vậy là tốt rồi. Chỉ là Diệp mỗ vẫn còn mấy lời muốn nói với hai vị trại chủ.
Lý trại chủ đầy khí phách nói: - Đại nhân cứ nói, hiện tại nước sông không ngừng chảy xuống, lão Lý ta có nước dùng rồi, có thể rửa tai lắng nghe.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nói: - Hai vị trại chủ, ta muốn hỏi hai vị, nếu lần này bản quan không nghĩ ra cách này giải quyết hạn hán, hai vị sẽ thế nào?
Hai trại chủ khẽ giật mình, đồng thời lâm vào trầm tư
Diệp nói: - Trại cao gia đắp đê, trại Lý gia dỡ để, ngay cả Cao Nhai huynh cũng bị trọng thương, nếu không ai ngăn cản, thì hiện tại không biết có bao nhiêu huynh đệ của hai trại vì con kênh Ldẫn nước này mà mất mạng, kết cục thì sao? Khi các ngươi không ngừng đắp và phá, thì hạn hán không được giải quyết. Lúc đó, sự bị thương của các ngươi không chỉ là hoa màu chết héo mà còn là sự mất đi người thân. . .
Hai vị trai chủ nhìn nhau, xấu hổ gục đầu xuống.
Diệp Tiểu Thiên lên giọng, nói tiếp: - Ta hy vọng hai vị trại chủ có thể nhớ kỹ bài học này. Khi có tai vạ, phải đồng tâm hiệp lực, tuyệt đối không được dùng phương thức sai lầm, làm cho tai họa nối tiếp tại họa!
Hai vị trại chủ nâng chén lên, nói: - Diệp đại nhân! Những điều ngài nói đều đúng! Chúng ta xin nghe!
Tại một chỗ nước chảy khá chậm ở trung lưu, Cao trại chủ và Lý trại chủ dẫn theo các trưởng lão, con cháu cũng rất nhiều tộc người đứng bên bờ sông, Diệp Tiểu Thiên đứng trong đám người, một cái hương án bày trước mặt hắn và hai vị tộc trưởng.
Trong nước, bảy tám người đàn ông chỉ mặc đại nịt, đứng trong chỗ nước cao đến ngực, đóng một cái bia vào lòng sông. Trên bia có khắc tên của Diệp Tiểu Thiên, hai vị trại chủ và lời thề. Sau khi bia đá được lập lên, thì đỉnh bia còn cách mặt nước khoảng hai thước.
Bởi vì đại hạn nên mức nước gần tương đương với chiều cao của bia. Nhưng, hôm qua có mưa lớn nên nước từ đầu nguồn chảy về, cho nên mới ngập còn hai thước. Bình thường, con sông này sâu hơn hai thước, tấm bia này hoàn toàn chìm trong nước.
Diệp Tiểu Thiên cầm con dao bạc trên án lên, cắt một đường trên ngón tay, nhỏ máu vào ba bát rượu trên án, hai vị trại chủ cũng làm như vậy, sau đó, lần lượt nhạc bát rượu lên, sắc mặt nghiêm trang.
- Ta, Diệp Điển sử của huyện Hồ!
- Ta, Cao Dương - trại chủ trại Cao gia!
- Ta, Lý Kiến Võ - trại chủ trại Lý gia!
- DBa người chúng ta tại đây xin thề: lập "Thủy độ bia" ở đây. Từ nay về sau, khi gặp đại hạn, cao thấp tuyệt lưu, nước sông hạ thấp, khi hiện ra hai chữ "thủy độ, thì hai trại Cao, Lý phải đồng tâm hiệp lực, vượt qua cửa ải khó khăn.
Không ai được dùng để bờ, bánh xe nước. . . để lấy nước, cắt đứt sinh kế của bách tính dưới hạ du! Phàm là bách tính hai trại, tử tổn hậu duệ, nhất định phải tuân thủ. Nếu làm trái lời thế này, tru di tộc đó, diệt sạch trại đó.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười nhìn bóng bia trong nước: "Ngàn năm sau, nếu có người nhỏ tấm bia này, nhìn thấy đại danh ta trên tấm bia, thì cho dù không được lưu danh sử sách cũng có thể truyền thiên cổ, không phải cũng đáng mừng sao?"