Chu Ban đầu nhìn qua Diệp Tiểu Thiên, kêu một tiếng “đại nhân”, nước mắt liền tuôn trào. Giờ khắc này, gã thất vọng vô cùng với tri huyện, với quan phủ và với triều đình.
Tề Mộc nhìn Diệp Tiểu Thiên cười lạnh một tiếng, thuận tay lấy ra một thỏi bạc từ trong tay áo ném lên bàn xử án, “keng” một tiếng đánh nát nghiên mực.
Tề Mộc dương dương đắc ý đi ra cửa, Từ Lâm lập tức như chó ngoan đi theo sau mông y, mà Diệp Tiểu Thiên vẫn như cũ, đứng ở cửa ra vào.
Tề Mộc đi đến bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, dừng bước nhìn hắn vài lần, hỏi Từ Lâm:
- Người kia là ai?
Từ Lầm trơ mặt nói:
- Tiểu nhân cũng không biết, bất quá nhìn bộ dạng giống như... tên hề.
Tề Mộc cười nói:
- Vở hài kịch tốt, đại gia ta thích xem hí kịch. Năm sau sinh nhật ta, nhớ đem tiểu tử này tìm đến cho ta vui vẻ một chút.
Từ Lâm cúi đầu khom lưng mà nói:
- Dạ dạ dạ, tiểu nhân nhớ rõ rồi. Một tên hề mà thôi, so với thân phận Chu Ban đầu kia hơi rẻ, khoảng ba xâu tiền?
Tề Mộc nguýt hắn một cái, nói:
- Tề gia ta sao có thể keo kiệt như vậy? Mời hắn đến biểu diễn tại nhà một ngày, thế nào cũng phải cho một lượng bạc.
- Ha ha ha.
Tề Mộc ngửa mặt lên trời cười to, bước ra khỏi đại đường. Từ Lâm tranh thủ thời gian đi trước một bước, nhặt một cây dù ở hành lang mở ra, đi vào trong màn mưa. Một đám tay chân cùng tụi Tường ca nhận một hồi răn dạy của Hoa Tri huyện cũng như ong vỡ tổ nhao nhao ra cửa.
Quách lão trượng mang theo người nhà chẳng biết từ lúc nào đứng ở cửa ra vào, ướt sũng như bị xối nước, Tề Mộc cũng chả thèm liếc nhìn bọn họ một lần.
Chẳng biết lúc nào, Hoa Tri huyện đáng xấu hổ lại xuất hiện trên đại sảnh, tựa như u hồn hiện ra từ phía sau bình phong. Nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên nhất thời mặt ão não, tức giận, y trút tất cả những điều khuất nhục mà mình phải chịu đổ xuống đầu Diệp Tiểu Thiên.
Trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, Hoa Tri huyện nổi giận đùng đùng nói:
- Không thức thời, không có chừng mực, không biết nặng nhẹ, không biết cái gọi là trời cao đất rộng! Ngươi hiện tại đã biết rõ huyện Hồ là cái gì rồi chứ? Ngươi thấy rất được tỏa sáng đúng không? - Vâng!
Diệp Tiểu Thiên rất ít khi đôi co với quan trên. Ở trong tù ba năm hắn đã bò lên được con đường làm quan mà cha hắn cả đời không đạt được, trở thành Lão đại nhà giam chữ Huyền số 1, ứng phó cấp trên rất có nghề, nhưng giờ khắc này hắn không chút do dự, đối với người dám xúc phạm hắn hắn sẽ không thỏa hiệp nữa!
Diệp Tiểu Thiên chống nạnh, từng bước đi đến đại đường, một nhà Quách lão trượng vốn định đội mưa rời đi nhưng do dự một chút, rốt cuộc vẫn đi vào đại đường dù lo ngại Tề Mộc uy hiếp. Cả gia đình lâm trận phản bội, nhưng lão vẫn muốn nghe Diệp Tiểu Thiên nói gì. Có lẽ từ trước đến nay Diệp Tiểu Thiên vẫn cương quyết không thỏa hiệp, cho nên, lão tin tưởng, Diệp Tiểu Thiên sẽ không dễ dàng chấp nhận như vậy.
- Trông ta rất buồn cười phải không?
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên hỏi một câu, không ai trả lời. Diệp Tiểu Thiên cười cười quay sang Quách lão trượng người ướt sũng, chậm rãi nói:
- Quách lão trượng, nhìn tiểu tôn tử của lão đi, lão nhìn ánh mắt của nó đi, nói cho nó biết phụ thân của nó là chết vì bệnh đi! Lão có thể nói ra miệng hay không?
Quách lão trượng giống như dầm mưa rồi bị sốt, thân thể không ngừng run rẩy, căn bản không dám liếc nhìn cháu trai.
Diệp Tiểu Thiên nhìn về phía những nhân chứng là người hàng xóm, khập khiễng đi đến bên cạnh thi thể kia, xốc tấm vải trắng xốc lộ ra gương mặt thê thảm đến không nỡ nhìn, nói với bọn họ:
- Các người xem hắn đi, vài ngày trước mỗi sớm ra ngoài hắn còn cùng các người thân thiết chào hỏi, gọi đại thúc đại thẩm. Các người nhìn xem hắn, nói cho mọi người ở công đường này, nói hắn chính là kẻ chủ động khiêu khích gieo gió gặt bão xem!
Những người hàng xóm nhao nhao cúi đầu, có người bỗng nhiên chảy nước mắt, thống hận mình nhu nhược, không có dũng khí.
Diệp Tiểu Thiên lại quay mặt sang Hoa Tri huyện, chỉ vào cái bảng treo cao cao trên đỉnh đầu y:
- Huyện tôn đại nhân, mời người nhìn xem cái biển được treo trên kia, cầm cái quan ấn thất phẩm của người lên, nói cho tất cả mọi người, quan huyện Hồ chịu sỉ nhục, dân chúng Hồ chịu oan khuất, là vì không thức thời...!
Hoa Tri huyện lại mồt lần nữa đỏ mặt, đột nhiên y bắt đầu hối hận vì đã đi ra từ phía sau bình phong.
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên lại chuyển sang Mạnh Huyện thừa , Mạnh Huyện thừa đang cười lạnh nhưng khi phải chống cự lại ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên, y đột nhiên không cười nổi. Diệp Tiểu Thiên từng bước một đi đến trước mặt y, theo dõi cặp mắt đang né tránh kia nói:
- Mạnh Huyện thừa, mời người nhìn những bộ khoái này... bọn hắn chịu sự quản lý của người, người nói cho bọn hắn biết người hưởng bổng lộc triều đình nhưng lại là tay sai của Tề gia, mời người lớn tiếng nói cho bọn hắn biết!
Mạnh Huyện thừa xanh mặt, hắn muốn trách Diệp Tiểu Thiên vài tiếng nhưng môi y mấp máy không nói thành lời.
Diệp Tiểu Thiên chậm rãi đứng nhìn mọi người trong đại sảnh:
- Ta nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người, có thất vọng, có người bi ai, có phẫn nộ, lại có người lạnh lùng, không hề đồng tình, nếu như... các người còn có một chút lương tâm, mời các người tự vuốt lấy lương tâm của mình mà nói cho ta, ta sai rồi!
Toàn đại sảnh tràn ngập không khí áp lực, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
- Rầm rầm!!
Lại là một trận sấm sét vang lên, có người kìm lòng không đặng sợ run cả người.
Diệp Tiểu Thiên đột nhiên giơ quải trượng, đưa về phía đỉnh đại đường, chỉ lên trời như muốn đâm rách nóc phòng:
- Bản án đã thẩm vấn xong! Nhưng án này, chưa xong! Huyện Hồ không đòi được công đạo, còn có Đề hình ti, nếu Đề hình ti không được thì còn Ứng Thiên phủ, Ứng Thiên phủ vẫn không được thì còn có phủ Thuận Thiên! Chỉ cần có một tia hy vọng, ta... không nhận thua!
La Đại Hanh không biết từ chỗ nào chui ra, dìu Diệp Tiểu Thiên lớn tiếng nói:
- Đại ca, cần gì thì cứ mở miệng! Muốn nhờ vả cha ta cũng được, cùng lắm thì ta nhận lời cha về lại huyện học đọc sách!
Diệp Tiểu Thiên cười cười vỗ vai của gã, lại để gã dìu từng bước đi ra đại đường. Bộ khoái, tư lại... người Chu gia, còn có dân chúng vây xem đều lặng lẽ đi ra ngoài. Diệp Tiểu Thiên dựa vào La Đại Hanh đội mưa đi đến cửa thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét:
- Điển sử đại nhân!
Diệp Tiểu Thiên quay đầu lại, mưa chảy thành một dòng suối nhỏ từ trên đầu hắn chảy xuống mặt, hắn híp mắt nhìn xuyên màn mưa, chỉ thấy tất cả mọi người quỳ rạp xuống trong mưa. Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên thấy cay cay sống mũi, trên mặt nước mưa chảy càng nhiều, cũng không biết là nước mưa hay nước mắt, hoặc là cả hai đang hòa vào nhau.
Khi đi qua cửa lớn huyện nha, lão Lô dẫn đầu đoàn người chạy theo mở dù cho hắn, đã định quỳ xuống trước mặt hắn nhưng bị hắn ngăn lại.
Vì vậy lão Lô để lại cây dù một mực cung kính lui ra. Đại Hanh mở dù ra thì chỉ thấy cây dù che được có mỗi cái đầu của hắn, hai bên vẫn dính mưa vì vậy không khách khí nói với lão Lô đầu:
- Vị đại thúc này, lần sau nhớ tìm cho ta một cây dù lớn hơn nha.
Có lẽ là tiếng mưa rơi quá lớn, lão Lô không nghe thấy nên không quay đầu lại. Đại Hanh lắc đầu thở dài với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca à, huyện nha này đâu có đối xử tốt với đại ca. Huynh thật muốn đi Thủy Tây để dâng cáo trạng sao?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Có bao giờ ngươi thấy ta làm việc mà bỏ giữa chừng không? Bất quá sau chuyện này ta thấy rõ rồi, huyện Hồ có Tề Mộc hung ác khó bị lật đổ, còn ta chỉ là một gã lưu manh vô lại. Nhưng y lại làm chuyện ác quá nhiều, cho nên lúc này mục tiêu của ta sẽ đặt trên người y, rất nguy hiểm, ngươi có sợ không? - Ồ!
Đại Hanh dùng biểu cảm đắc chí gãi gãi đầu, lầm bầm lầu bầu:
- Nếu ta đã là huynh đệ thì đương nhiên phải cùng đại ca đi Thủy Tây, vậy cũng không cần làm ăn, bỗng dưng ta thấy còn chưa có ai dạy ta cách mở tiệm mà, vậy coi như ta được giải thoát rồi...
Diệp Tiểu Thiên không thèm để ý đến gã nữa.
Diệp Tiểu Thiên bung dù, giữa mưa to thế này thà có còn hơn không, âm thầm nghĩ: “Nếu như ta thật sự là quan, thì bất cứ giá nào ta cũng sẽ lên kinh thành, nhưng đáng tiếc ta chỉ là một Điển sử thế thân. Vì thế, nếu huyện Hồ không đòi được công đạo, thì chỉ có thể dùng biện pháp của mình mà đòi công đạo thôi!”
Đường đi đối diện huyện nha tương đối rộng, hơn nữa gặp mưa to, không có người đi đường rất khó tìm chỗ trú mưa. Trời mưa xuống cung săn lại không nên sử dụng, cho nên Hoa Vân Phi chỉ cầm một thanh đoản đao, ra vẻ là một người trú mưa trốn ở vách tường của một gia đình đối diện huyện nha.
Đó là một cái kho nhỏ dùng để chất củi, bên cạnh còn có một ổ gà, Hoa Vân Phi liền nằm rạp xuống theo dõi động tĩnh.
Tề Mộc còn chưa tới cửa lớn, bảo tiêu đã xếp hàng, lên xe rồi quét mắt ngang huyện nha, cắt đứt ánh mắt Hoa Vân Phi. Sau một lát, một đám bảo tiêu tay chân túm tụm xuống xe, xe ngựa đã đi ra khỏi đại môn huyện nha, mà Từ Lâm cùng bọn du côn thì đi hướng ngược lại.
Bọn họ tất nhiên không có tư cách về nhà Tề Mộc. Tề Mộc cũng sẽ không đãi bọn họ ăn uống. Nhưng Tề Mộc không làm vậy, thì bọn họ cũng tự đãi mình. Đám lưu manh bọn họ hôm nay ở huyện nha uy phong vô cùng, tuy nói là cáo mượn oai hùm nhưng vẫn hưng phấn dị thường, sau khi cung kính tiễn đại gia, cả đám liền cười nói lớn đi đến một quán rượu.
Sau một vài giây suy tính, Hoa Vân Phi lén đi về phía bọn chúng.
Bọn người Từ Lâm đội mưa đi vào một nhà khác, không ngờ thấy nhà khách hiện đang ngừng kinh doanh để xây sửa. Mấy ngày nay vì phải lên công đường nên bọn họ không đi lại vùng này, không biết nơi đây đang ngừng kinh doanh, bốn phía đều là giàn giáo, bởi vì trời quá mưa nên đã đình công, quán rượu bên cạnh còn đắp lều, phía dưới bày các vật dụng, kế bên cái lều còn có một hố vôi to tướng đầy nước mưa.
Bọn họ ướt sung như chuột, bao nhiêu nhiệt tình hưng phấn lúc nãy ở huyện nha bay đi đâu hết, đến đây gió thổi u u, cả người lạnh run, lại phải đội mưa đi tìm nhà khách khác, mấy người không muốn đội mưa cứ luôn mồm kêu xui xẻo.
Bọn chúng đang hùng hổ định vào khách điếm xem chủ tiệm có đó không, thì tùy tiện gọi vài món để nhắm rượu. Hoa Vân Phi xuất hiện, gã đội cơn mưa rào tầm tã từng bước từng bước đến gần bọn chúng.
Mấy tên lưu manh ban đầu còn không chú ý đến Hoa Vân Phi, chỉ cho gã là một tên nào đấy trú mưa, một gã lưu manh chán ghét mắng một câu:
- Cút ngay! Cách xa đại gia...
Chữ một chút còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Vân Phi mang theo ánh mắt đầy thù hận nhìn chằm chặp vào gã kia, bổ nhào qua.
Chữ “xa” vừa nói ra, môi khẽ nhếch, một vài giọt mưa liền dính vào cổ.
Đao của Hoa Vân Phi chưa đến, nước mưa đã bắn tung tóe, lưỡi đao đâm vào ngập thẳng đến chuôi, vài tia máu phọt thẳng ra.
- Không được, nhanh...
Tên lưu manh khác đứng cạnh kinh hãi, một bên cảnh cáo huynh đệ bọn họ, một bên quay đầu muốn trốn. Nhưng đoản đao kia đã rút ra.
Từ Lâm với mấy tên kia kinh hãi nhặt lên vài cây gỗ, hung ác nhào vào Hoa Vân Phi.