Vương Chủ bộ nhìn vị khách không mời mà đến - Diệp Tiểu Thiên một cách hiếu kỳ, rất muốn lập tức làm rõ ý đồ đến của hắn, nhưng Vương Chủ bộ liếc nhìn Ban đầu Chu Ban đầu một cái, lời lên đến khóe miệng liền nuốt ngược vào trong.
Chu Ban đầu hiểu ý, lập tức đứng dậy nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại nhân, tiểu nhân chờ ở bên ngoài.
Chu Ban đầu nói xong, chống nạng khập khiễng bước ra ngoài.
Vương Chủ bộ nhìn thấy Chu Ban đầu rời khỏi, lúc này mới hướng sang Diệp Tiểu Thiên nhíu mày, hỏi:
- Ngươi vẫn không từ bỏ ý định?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta à, chính là loại tính khí này, đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại. Nếu như lúc đầu ta biết rõ việc này phiền phức như vậy, nói không chừng ta liền giả câm giả điếc, nhưng hiện tại cũng đã đối mặt rồi, ta chỉ có thể đi tới cùng, nửa đường lùi bước không phải là tính cách của ta.
Vương Chủ bộ hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Đừng quên ngươi là ai!
Diệp Tiểu Thiên vỗ hai tay, nói:
- Chuyện hay chính là hay ở chỗ này, cho đến khi tất cả mọi người đều cho rằng ngươi là thật, mặc dù ngươi là giả, vậy thì thế nào? Nếu như Mạnh Huyện thừa bây giờ nhảy ra hô ta là Điển sử giả, sẽ có người tin? Tình hình hôm nay, cứ coi như tất cả các ngươi đứng ra làm chứng, dân chúng Hồ huyện cũng không tin đâu nha.
Vương Chủ bộ cười khổ, nhưng y cũng không thể không thừa nhận lời hắn nói rất có lý. Khi Mạnh Huyện thừa cất nhắc Diệp Tiểu Thiên giả mạo Điển sử của bổn huyện, tuyệt đối không nghĩ rằng sẽ có một ngày, Diệp Tiểu Thiên nhận được sự kính yêu sâu sắc của bách tính Hồ huyện, lúc này trừ phi mời người thân của Ngải Điển sử đến để làm chứng, nếu không ai, kẻ nào chỉ ra và xác nhận Diệp Tiểu Thiên là giả đều sẽ bị cho rằng là hành động điên cuồng mục đích bao che cho Tề Mộc. Mạnh Huyện thừa quả nhiên là mua dây buộc mình rồi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Vương chủ bộ, ta không phải là Điển sử thật, cho nên ta không có ý nghĩ lập công thăng quan, cũng không có ý định được có, được nhìn, càng không có nhu cầu che đậy lỗi lầm. Ta chính là muốn xả cục tức này, ta không ngại làm náo động quan trường Hồ huyện đến long trời lở đất, ta là kẻ chân trần đấy, sợ gì tên Mạnh Huyện thừa chân đi giày?
Vương Chủ bộ trầm mặc một lát nói:
- Vậy ngươi đến tìm ta, có gì chỉ giáo? Muốn ta đi tìm tên đi giày này, giúp kẻ chân trần ngươi?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Cũng không phải, theo ta được biết, Vương Chủ bộ và Mạnh Huyện thừa vẫn luôn là đối thủ, tuy có lúc là bạn đồng minh, vào lúc tranh quyền đoạt lợi, các ông chính là đối thủ ngươi chết thì ta sống, trong lúc ứng phó chính ấn quan của bổn huyện Hoa Tình Phong này, các ngươi liền trở thành đôi bạn cùng tiến cùng lui. Nhưng với phán đoán hiện tại của ngươi, ngươi cảm thấy để Hoa Tri huyện nắm một phần quyền lực ông ta có thể nảy sinh sự uy hiếp đối với ngươi sao?
Vương Chủ bộ không vì lời nói thẳng thừng của Diệp Tiểu Thiên mà cảm thấy xấu hổ, vẻ mặt của y vẫn luôn rất bình tĩnh, dường như những lời Diệp Tiểu Thiên nói cũng không phải là chuyện không ai biết chẳng ai hay. Nhưng khi Diệp Tiểu Thiên nhắc tới chữ Hoa Tình Phong thì trong mắt y lộ ra một tia khinh miệt, hôm đó trên công đường, mắt nhìn thấy trò hề của Hoa Tình Phong, y mới ngạc nhiên phát hiện, ba năm trước tuy ấu trĩ nhưng ít nhất là Hoa Tri huyện còn có dũng khí cùng y vật tay, hôm nay đã biến thành kẻ nhu nhược cụp đầu cụp đuôi.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta biết, Vương Chủ bộ chủ yếu là dựa vào sự ủng hộ của hai bộ lạc lớn Di và Miên, nhưng nền tảng của bọn chúng là ở trên núi, chỉ cần chính sách của triều đình không có ảnh hưởng quá lớn đối với bọn chúng, bọn chúng sẽ không ra mặt giải quyết việc của triều đình, mà Mạnh Huyện thừa thì không như vậy, nền tảng của ông ta chính là tại Hồ huyện, tình hình cứ kéo dài như vậy, ngươi cảm thấy tương lai ai có sự uy hiếp lớn nhất đối với ngươi?
Vương Chủ bộ mỉm cười nói:
- Lời nói này của Ngải Điển sử có chút quá thẳng thắn, nhưng cũng rất đúng với tâm tư của Vương mỗ, vậy... ngươi muốn bổn quan làm gì đây? Giúp ngươi đối phó Mạnh Huyện thừa?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta đương nhiên muốn, nằm mơ cũng muốn, nhưng ta biết ông sẽ không làm như vậy, ông không hy vọng cùng Mạnh Huyện thừa chém giết lẫn nhau, cho nên ta chỉ hy vọng đại nhân ngài việc gì cũng không cần làm!
Vương Chủ bộ đầu tiên thấy kỳ lạ, lát sau hiểu ra một chút nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Câu này vừa ra khỏi miệng, Vương Chủ bộ liền khoát tay, nói:
- Coi như ta không hỏi. Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần thắng?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói:
- Ta đâu có gì đảm bảo, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, vẻn vẹn chỉ vậy!
Vương Chủ bộ liền cười rộ lên:
- Hiểu rồi! Vậy... ngươi nhanh chóng đi làm đi.
Diệp Tiểu Thiên cơ hồ sớm đã biết đây chính là đáp án của Vương chủ bộ, khẽ khom người nói:
- Cảm tạ thịnh tình.
Vương Chủ bộ mỉm cười nói:
- Bất kể là ngươi chết hay là hắn chết, ta đều sẽ rất vui vẻ, ta đương nhiên vui vẻ khoanh tay đứng nhìn. Nếu như y chết, ta sẽ càng vui vẻ hơn. Cho nên, chỉ cần ngươi có thể chiến đấu một mất một còn với y, ta sẽ ra tay!
Diệp Tiểu Thiên cười rộ lên:
- Lời nói này của Vương Chủ bộ có chút tiểu nhân quá rồi, bất quá cũng rất đúng với tâm tư của Diệp Tiểu Thiên. Vậy... ta nhất định sẽ đấu một trận một mất một còn với hắn.
Vương Chủ bộ bỗng cười to:
- Ha ha ha ha, ngươi đúng là một tên rất hay, nếu như ngươi đúng là Điển sử thật của bổn huyện thì tốt rồi, có lẽ chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu:
- Nếu như ta là Điển sử thật, khả năng chúng ta trở thành kẻ địch càng lớn hơn.
Vương Chủ bộ ngẫm nghĩ rồi thở dài nói:
- Chính xác là như vậy.
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười, đứng dậy, vái chào Vương Chủ bộ thật dài:
- Cáo từ. ...
Diệp Tiểu Thiên sau khi rời khỏi Vương Chủ bộ liền cùng Chu Ban đầu đi đến Thập tự đại lộ. Hai người hiện tại đều là người nổi tiếng ở Hồ huyện, hiếm có ai không quen bọn họ. Cho dù không quen biết ít nhiều cũng từng nghe qua chuyện của bọn họ. Chỉ cần nhìn hình dáng “thiên tàn địa khuyết” của đôi anh không ra anh em không ra em này, cũng đại khái biết được thân phận của bọn họ.
Đối với hai vị hảo hán dám khiêu chiến với Tề Mộc này, mọi người trong lòng tôn kính, chỉ là Tề Mộc hiện tại chiếm thế thượng phong, mọi người không dám có biểu hiện gì, chỉ có thể dùng ánh mắt và động tác nhường nhịn né tránh để thể hiện. Bởi vậy, hai vị khách chống nạng này trên đường lớn Thập Tự vốn đông đúc nhưng đi qua nơi nào nơi đó như cơn sóng trở mình, mọi người thi nhau nhường đường, rất uy phong.
- Maya của ta, đại ca giờ mới đến, người ta đợi lâu lắm rồi.
Đang hươ chân múa tay chỉ huy đám thợ thủ công dỡ hai gian cửa hàng xuống, chuẩn bị sửa sang lại “tiệm tạp hóa lớn” - La Đại Hanh bỗng nhiên nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên đến, vội vàng chào đón, dẫn Diệp Tiểu Thiên đi qua công trường rách rưới, đi đến một gian phòng nhỏ chưa dỡ bỏ phía sau, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Chính là hai tên bọn họ, hai tên bạn học mà huynh bảo đệ đi tìm, đợi huynh lâu lắm rồi, nếu huynh vẫn chưa đến hai người bọn họ có thể đánh nhau mất.
Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai tên thanh niên giống như đang đấu bò đứng trước tiệm tạp hóa ngổn ngang, một tên mặc áo cộc, đầu quấn dải vải màu xanh, bụng quấn dây đai màu xanh, là một thiếu niên mặc y phục người Miêu rất anh tuấn, ngang hông giắt một con dao sắc nhọn không vỏ.
Một tên khác mặc áo màu đen tay hẹp vạt áo nghiêng bên phải, chân quần nhiều nếp gấp rộng, đầu quấn khăn vải màu xanh lam, vải quấn quanh đầu ở phía bên trái trước trán quấn thành hình mũi khoan nhỏ dài, tai trái còn đeo một chuỗi to châu màu vàng đỏ xen lẫn, dưới hoa tai treo tua rua màu đỏ, bên hông cũng giắt một con dao sắc nhọn dẹt dài.
Hai người đều ôm lấy bả vai, đang trừng mắt nhìn nhau không can tâm bội phục, Diệp Tiểu Thiên vội vàng tiến lên trước, chắp tay nói:
- Hai vị, bổn quan Ngải...
Một câu chưa dứt, tên thiếu niên mặc y phục người Miêu kia bỗng nhiên chuyển hướng sang Diệp Tiểu Thiên, cợt nhả nói:
- Ta có quen ngươi, lần trước chính là người lột váy của Triển cô nương người ta, giống như đại tướng quân công thành xông trận trốn xuống núi...
- Ha ha ha ha, ai a, buồn cười chết đi được.
Tên mập chết bầm La Đại Hanh bên cạnh rất không giữ thể diện cho đại ca cười rộ lên.
Diệp Tiểu Thiên hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, quay sang tên mặc Miêu trang kia, vừa chắp tay, tên thiếu niên Miêu trang liền vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Ta họ Lý, ta chính là Lý Bá Hạo! Nghe nói ngươi muốn cùng ta quyết đấu, được thôi, địa điểm ngươi chọn, thời gian ta quyết định, ba ngày sau đi, ngươi nói, chúng ta đến chỗ nào quyết đấu!
Diệp Tiểu Thiên sững sờ, quyết đấu? Ta ăn no vậy để quyết đấu với ngươi? Hơn nữa ta hiện tại đang bị thương thế này...
Còn không đợi hắn nói, tên thiếu niên Di gia kia liền ngạo nghễ nói:
- Đợi sau khi hắn và ngươi quyết đấu, biến thành một đống xác chết rồi, ta làm thế nào? Hôm nay là ta đến trước, ta đấu trước! Này, tên họ Ngải, ta họ Cao, ta tên Cao Nhai, ngươi muốn cùng ta quyết đấu? Được, thời gian ngươi quyết, địa điểm ta chọn, thôi chọn Hoàng đại Tiên lĩnh đi, ngươi xem, lúc nào thì quyết đấu?
Diệp Tiểu Thiên lại ngẩn ngơ, lờ mờ hiểu được chút gì đó, hắn hướng mắt sang La Đại Hanh, Đại Hanh xua xua tay với vẻ mặt vô tội, nói:
- Không cần lý do, tại sao lại kéo hai cái đầu súc sinh này đến đây?
Lý Bá Hạo và Cao Nhai giận giữ, cùng nhau trừng mắt nhìn Đại Hanh, Lý Bá Hạo nói với La Đại Hanh:
- Ngươi dám vũ nhục ta, ta phải quyết đấu với ngươi! Địa điểm ngươi chọn, thời gian ta định đoạt, thôi ba ngày sau đi, ngươi nói, chúng ta ra đâu quyết đấu đây?
Cao Nhai giận giữ nói:
- Thời gian ngươi quyết định, địa điểm ta chọn, thôi Hoàng Đại Tiên lĩnh đi, ngươi xem, lúc nào thì quyết đấu?
Đại Hanh gãi gãi đầu, kinh ngạc nói:
- Bá Hạo huynh, tại sao lần nào huynh cũng chọn thời gian vậy, hẳn là ba ngày sau là ngày hoàng đạo của huynh?
Cho dù hai bên là bạn học, Lý Bá Hạo vẫn có vẻ không thích ứng được với kiểu tư duy thay đổi nhanh như chong chóng này, thoáng ngẩn ngơ, gã mới xấu hổ nói:
- Ai cần ngươi quản.
- Nói, quyết đấu ở đâu?
Cao Nhai hắc hắc cười lạnh:
- Ngày hoàng đạo cái rắm, cả họ hắn đến đời hắn sinh được chín người tỷ tỷ, chỉ có một đinh mầm lạc loài, trong nhà được chiều chuộng vô cùng, được trông chừng như em gái nhỏ đấy, hắn không lựa chọn thời gian, căn bản không ra khỏi nhà được!
Lý Bá Hạo thẹn quá hóa giận, rút dao hướng về phía Cao Nhai nói:
- Ngươi dám vũ nhục ta, ta phải cùng ngươi quyết đấu! Địa điểm ngươi chọn, thời gian ta quyết định, thôi sau ba ngày đi, ngươi nói đi, chúng ta ra đâu quyết đấu?
Cao Nhai không chút yếu thế, lập tức rút đao ra:
- Ta sợ ngươi à, đi! Chúng ta lên Hoàng Đại Tiên lĩnh!
La Đại Hanh nói xía vào một cách không thích hợp:
- A! Nói đến quyết đấu, nơi nào chẳng có thể quyết đấu được, Cao Nhai huynh tại sao nhắm vào Hoàng Đại Tiên lĩnh vậy, trong chuyện này lại có đạo lý gì đây? Hẳn rằng Hoàng Đại Tiên lĩnh là phong thủy bảo địa của huynh?
Lý Bá Hạo trách móc nói:
- Bảo địa phong thủy cái rắm, tiểu tử này nhắm chuẩn Hoàng Đại Tiên lĩnh là vì...
Cao Nhai lập tức đỏ mặt tía tai quát:
- Không được nói! Nếu không ta lập tức trở mặt!
Lý Bá Hạo ung dung cười lạnh:
- Tiểu gia ta trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, ngươi cùng ta đọ trở mặt?
Lý Bá Hạo nói:
- Ta muốn cùng ngươi quyết đấu! Cao Nhai:
- Ta nhận lời quyết đấu của ngươi!
Diệp Tiểu Thiên nhìn hai tên tiểu tử anh hùng rơm này, trong lòng vui mừng, kẻ mà hắn tìm chính là hai nhân vật này, khoan hẳng nói, Đại Hanh ăn nói tuy không biết điều, nhưng việc này làm cũng đáng tin cậy đấy chứ, Diệp Tiểu Thiên lập tức tiến lên trước, chắp tay nói:
- Hai vị hảo hán đừng vội quyết đấu, bổn quan...
Nói chưa dứt lời, mũi dao của Cao Nhai và Lý Bá Hạo đã chỉ trên chóp mũi của hắn.
Cao Nhai nói:
- Phải rồi, ngươi muốn cùng ta quyết đấu đúng không?
Lý Bá Hạo:
- Ngươi đứng sang một bên! Hắn cùng ta quyết đấu trước!
La Đại Hanh nói:
- A, hai vị bạn học, thực ra đại ca của ta...
Diệp Tiểu Thiên mỉm cười gật đầu nói:
- Không sai! Ta chính là muốn cùng các ngươi quyết đấu!
La Đại Hanh lập tức ngẩn người, hai cái mụn nhỏ trên mặt đang phấn khích của Cao Nhai cũng phát ra ánh đỏ, cùng Lý Bá Hạo hai miệng đồng thanh nói:
- Được, ta nhận lời quyết đấu của ngươi!
Lý Bá Hạo nói:
- Thời gian ta...
Cao Nhai nói:
- Địa điểm ta...
Diệp Tiểu Thiên cướp lời:
- Phương thức ta quyết định! Hắc hắc, ý ta nói là...phương thức quyết đấu!
Diệp Tiểu Thiên nhìn hai tên thiếu niên ý chí chiến đấu giống như gà trống tơ này, cười đến mức giống như một con cáo trộm được gà vậy.