Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh: Bắt Đầu Trở Thành Cẩm Y Vệ

Chương 42: Đêm tuyết diệt môn (1)

Chương 42: Đêm tuyết diệt môn (1)




Trong sân —— tĩnh lặng!

âm thanh truyền tới từ ngoài cổng như một tiếng sấm rền, nổ vang ầm ầm.

"Cẩm Y Vệ, Bách Hộ Sở Nguyên Giang Thành, Lâm Mang đặc biệt tới chúc mừng, xin tặng một trăm sáu mươi sáu cái đầu người!"

Lời vừa dứt, bỗng có một vật bay vào sân.

Ba!

Từng cái đầu người rùng rợn rơi xuống lớp tuyết trắng.

Đôi mắt trợn ngược nhìn chằm chằm những vị khách có mặt.

Lâm Mang kéo đao chậm rãi bước tới từ ngoài cổng, sắc mặt lạnh lùng.

Ánh mắt hắn như thể bỏ qua đám người đó, mà dán chặt lên hai người Chu Thế Tiến và Đào Ninh.

Trên mặt Lâm Mang chợt nở nụ cười như không cười, lạnh lùng nói: "Các vị, bản quan không mời mà tới, hẳn là không quấy rầy đến nhã hứng của các vị chứ ?"

"Lâm Mang? !" Chu Thế Tiến thốt ra một tiếng kinh hãi, nhìn thẳng vào bóng người ở cổng kia.

Là người hay quỷ?

Há hốc miệng, nửa ngày nói không nên lời.

Hiện giờ, vô luận là Chu Thế Tiến hay Đào Ninh, thì trái tim đều không khỏi trĩu xuống, tâm tình nặng nề.

Đào Ninh siết chặt bàn tay đặt trên bàn, không dám tin nhìn chằm chằm bóng người ngoài cửa, sau đó quay đầu sang nhìn Chu Thế Tiến, mang ý chất vấn.

Đây là thứ nắm chắc tuyệt đối mà người nói?

Trong lòng Chu Thế Tiến lúc này vừa sợ vừa tức.

Ba vị Tiên Thiên!

Hắn mời tới đúng ba vị Tiên Thiên, trong đó còn có tam đương gia của Thiên Đao hội với sát thủ.

Làm thế quái nào hắn lại còn sống trở về?

Nhìn đống đầu người khắp nơi, hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi.

Nhưng, ngay lúc này.

Một ông lão tóc bạc tinh thần phấn chấn đi ra từ hành lang bên phải, trong tay đang lần một chuỗi tràng hạt.

Theo sau lưng lão là năm, sáu vị hán tử cường tráng đeo trường đao sau lưng.

Cùng lúc đó, bốn phía ngoài sân truyền đến một sự ồn ào.

Một nhóm lớn hộ viện cầm cương đao tràn vào từ ngoài sân, biến đình viện trở thành tình cảnh nước chảy không lọt.

Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt.

Mà ông lão tóc bạc đó đi tới trước mặt Lâm Mang, trên mặt nở nụ cười nhạt nhạt, một người sau lưng mang đến một cái ghế cho lão, ông lão bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy chén trà tên hộ vệ bên cạnh đưa tới, chậm rãi nhấp một ngụm, nói:

“"Lão phu Chu Hướng Minh, lão tộc trưởng Chu gia, hôm nay là chuyện vui của lão phu, không biết vị đại nhân này muốn làm gì?"

"Còn nữa, chẳng hay đây là ý gì?" Chu Hướng Minh đá đá cái đầu lâu dưới chân, lạnh lùng nói: "Nếu như không thể cho lão phu một lời giải thích hợp lý, ngày khác lão phu nhất định sẽ đòi cái công đạo ở Thiên Hộ Sở Châu Phủ!"

Là lão tộc trưởng Chu gia, thời trai trẻ lão cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng.

Do Chu Thế Tiến tuổi còn trẻ đã quản lý Chu gia ngay ngắn ổn thỏa, nên lão mới thối vị, an tâm dưỡng già.

Nhưng điều này cũng không đại biểu tính khí của lão sẽ tốt.

Xưa nay chưa có ai dám làm vậy tại ngày đại hỷ của lão cả.

Chỉ là một tên Tiểu Kỳ Cẩm Y Vệ cỏn con, cho dù là Huyện Lệnh của Nguyên Giang thành này, cũng không phải là chưa chết qua.

Lâm Mang liếc lão một cái, cười lạnh nói: "Giết người!"

Trong nháy mắt, đao khí tung hoành!

Một ánh đao sáng loáng vụt qua.

"Phốc!"

Một cái đầu với vẻ mặt âm trầm văng lên không trung, rồi lăn xuống trên bàn rượu kế bên.

Yên tĩnh!

Sau khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, là sự huyên náo hoảng sợ.

Một vài khách khứa hoảng loạn đứng bật dậy, định lao ra khỏi sân.

"Đứng lại!"

Giọng nói lạnh lẽo vô cảm vang lên.

Lâm Mang bình tĩnh nhìn lướt qua đám người, bình đạm nói: "Ngồi xuống!"

Khách khứa trong sân sợ mất mật ngồi xuống, trong lòng sớm đã hối hận vô cùng.

Sắc mặt Chu Thế Tiến khó coi.

"Lâm Mang, ngươi quá mức lắm rồi!"

"Cho dù ngươi là Cẩm Y Vệ, thì ngươi cũng không thể tùy ý giết người!"

"Đào Tổng Kỳ, đây chính là người của Cẩm Y Vệ các ngươi ư?"

Chu Thế Tiến nhìn về phía Đào Ninh.

Đào Ninh thầm mắng trong lòng, kẻ này rõ ràng là muốn kéo hắn xuống nước.

Nhưng hiện giờ tên đã lên dây, không thể không bắn, hắn và Chu gia đã trở thành hai con châu chấu trên một sợi dây thừng.

Đào Ninh sắc mặt âm trầm đứng dậy, quát lên: " Người đâu, Lâm Mang tùy ý giết người, mau bắt hắn lại!"

Mấy tên Cẩm Y Vệ đi theo Đào Ninh đến vừa định bước lên, nhưng khi trông thấy ánh mắt của Lâm Lang lướt qua, liền do dự dừng lại.

Lâm Mang cười lạnh một tiếng, giọng điệu uy nghiêm: "Chu gia, mưu sát Cẩm Y Vệ, tội tương đương mưu phản, tru di tam tộc!"

“Đào Ninh, cấu kết với Chu gia, giết hại đồng liêu, luận cùng một tội!"

Chu Thế Tiến hơi đổi sắc mặt, cả giận nói: "Lâm Mang, ngươi là đang vu hãm!"

Đào Ninh tức giận nói: "Lâm Mang, ngươi quá cả gan làm loạn, không có chứng cứ, chẳng lẽ chỉ dựa vào cái miệng của ngươi sao?"

"Vu hãm?" Ánh mắt Lâm Mang lãnh lẽo hướng về bọn hắn, đột nhiên cười lớn.

"Vương Đại Thắng, để các huynh đệ vào đây nhìn một chút!"

"Tối nay, lấy toàn tộc Chu gia, lên đường cùng bọn họ!"

Ngoài cổng, ba người Vương Đại Thắng cõng ba cỗ thi thể bước vào.

Cánh cổng đóng kín vang “Ầm” một tiếng.

Ba người đặt thi thể xuống đất, dựa lưng vào cánh cổng.

Khoảnh khắc đấy, tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh phát ra từ nội tâm.

Mọi người nhìn về thi thể phía ngoài cổng, trong lòng đã đoán được đại khái sự việc.

Ánh mắt không khỏi nhìn sang Chu Thế Tiến, sợ hãi trong lòng.

Chu gia này thật quá lớn mật a, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng dám động.

Ngó tình cảnh trước mắt này, rõ rành rành là mưu sát bất thành!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch