Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Trong Chiếc Hộp

Chương 38: Đêm nay thêm thịt

Chương 38: Đêm nay thêm thịt

Ngày 1 tháng 8 năm 2023. thành phố Song Khánh.

Hôm nay là tiết Kiến quân, trong cửa hàng mô hình của Thái Tâm Tử, khách đông nườm nượp.

Nhất là mô hình quân đội, cứ một phút là bán ra một cái. Tàu Liêu Ninh, tàu Trùng Khánh, lính dù binh nhân các kiểu... Ngày hôm nay bán thoải mái.

Thái Tâm Tử phấn khởi mặt như nở hoa.

Đang đếm tiền thì cửa mở ra, hắn đang định chào hỏi thì thấy người vào là ông bạn cũ của mình, Lý Đạo Huyền.

Thái Tâm Tử cười chào hỏi: "Đạo Huyền, hôm nay sao rảnh rỗi tới chỗ tôi thế? Tới lấy Khách Gia vi ốc sao? Đừng nóng vội đừng nóng vội, còn mười ngày nữa mới có thể nhận hàng."

Lý Đạo Huyền nở nụ cười thần bí: "Hôm nay tôi tới không phải để lấy hàng, mà tới cung cấp hàng cho cậu đây."

Thái Tâm Tử lườm y: "Lại muốn đào hố tôi?"

Lý Đạo Huyền: "Tôi tới giúp cậu kiếm tiền mà, cậu còn nói tôi đào hố. Chậc chậc, bạn với chả bè." Vừa nói, vừa thò tay vào túi quần, móc ra một người tí hon cao chỉ khoảng 1 xăng-ti-mét, đặt lên tủ hàng trước mặt Thái Tâm Tử.

Người tí hon này quá nhỏ, Thái Tâm Tử cũng không nhìn thẳng được, ánh mắt chỉ lướt qua: "Mô hình Tôn Ngộ Không bản Chí Tôn Bảo? Cậu mò ở đâu được cái nhỏ như vậy? Bằng nhựa hả? Thứ này cùng lắm 5 đồng."

Lý Đạo Huyền cười khà khà: "Gỗ 100%."

Thái Tâm Tử: "?"

Mấy chữ gỗ 100% khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.

Người gỗ khẳng định đẳng cấp hơn người nhựa rất nhiều, nhưng làm nhỏ như vậy cũng không có nhiều ý nghĩa.

Lý Đạo Huyền: "Cậu có cần dùng kính lúp, xem kỹ người gỗ tí hon này không?"

Nghe y nói như thế, Thái Tâm Tử biết có cổ quái, liền tạm thời bỏ xuống công việc trong tay, bảo nhân viên bắt chuyện khách hàng khác, bản thân hắn thì bình tâm, lấy ra kính lúp, hướng về người gỗ tí hon trước mặt xem xét.

Không nhìn không biết, vừa nhìn liền giật mình.

Người gỗ nhỏ xíu này, mặc dù chỉ cao 1 xăng-ti-mét, chế tác lại cực kỳ tỉ mỉ, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ, ngũ quan làm giống Chí Tôn Bảo đến từng sợi lông, ngay cả lông trên mặt cũng hiện rõ, bộ giáp Tôn Ngộ Không mặc trên người thì tỉ mỉ đến từng mảnh giáp, nước sơn quét lên cũng đều tỉ mỉ vô cùng.

Đây... đây đã không phải là đồ chơi nữa rồi, là hàng mỹ nghệ!

Hàng mỹ nghệ mini không hề nghi ngờ.

Thái Tâm Tử hít vào một hơi dài: "Người gỗ tí hon này của cậu, lấy từ đâu vậy?"

Lý Đạo Huyền: "Bí mật."

Thái Tâm Tử: "Ăn trộm hả, đến chỗ tôi tiêu thụ? Con mẹ nó !"

Lý Đạo Huyền: "Tôi với cậu quen biết bao nhiêu năm rồi? Tôi là loại người làm điều phi pháp sao?"

Thái Tâm Tử suy nghĩ cẩn thận: "Cũng phải, cậu không những là một người quá tốt, thậm chí còn ghét ác như thù, có người la bắt trộm, khẳng định cậu sẽ lao vào đầu tiên, sao có thể đi trộm đồ rồi tiêu thụ được."

"Chỉ có cậu lý giải thôi." Lý Đạo Huyền mỉm cười: "Tôi muốn bán ra thứ này, nhưng tôi không có con đường tiêu thụ, liền nghĩ ngay tới người huynh đệ bán mô hình là cậu đây, bày bán ở chỗ cậu, trích cho cậu một thành."

Thái Tâm Tử cười mắng: "Trích cái rắm, bạn thân bao nhiêu năm, tôi giúp cậu bày bán là được chứ gì."

"Không, cậu phải trích phần trăm." Giọng Lý Đạo Huyền trở nên nghiêm túc: "Đây không phải mua bán một lần, mà là làm ăn lâu dài, cho nên cậu phải trích phần trăm."

"Làm ăn lâu dài?" Thái Tâm Tử thoáng sửng sốt, lập tức hiểu ngay: "Tiểu tử cậu tìm được người biết chạm khắc mini hợp tác rồi, hắn phụ trách điêu khắc, cậu phụ trách đem đi bán, sau đó cậu ở giữa ăn phần trăm, đã như vậy tôi cũng không thể khách khí, tôi lấy một thành."

"Được!" Lý Đạo Huyền: "Tôi cũng không biết thứ này giá trị bao nhiêu, có lẽ cậu cũng mơ hồ, thử thăm dò bán đi."

"Được, tôi thử xem, tôi chỉ bán mô hình, quả thật hàng mỹ nghệ mini thì chưa bán bao giờ, thứ này nếu bán lỗ thì cậu cũng đừng chửi tôi đấy."

"Đừng lo, cứ bán thoải mái, lỗ cũng không trách cậu đâu."

Hai người thương lượng xong, Lý Đạo Huyền bắt xe về nhà, xe còn trên đường về mà y đã thấy WECHAT của Thái Tâm Tử đăng tin mới rồi.

"Hàng hot mới toanh, Chí Tôn Bảo bản điêu khắc mini thân cao 1 xăng-ti-mét , dùng kính lúp mới có thể thấy được sự tinh xảo của nó, chỉ có một cái duy nhất, đến trước được trước, đến sau hối hận, giá hữu nghị trong nhóm 888 đồng..."

Phía sau là mấy tấm ảnh chụp dùng máy ảnh độ phân giải rất cao, chụp theo kiểu lấy nét ở cự li gần, còn cố ý chụp một tấm đang đặt trên ngón tay, để mọi người có thể so sánh mô hình điêu khắc này chỉ to như ngón tay.

Lý Đạo Huyền phấn khích lắm: "Tên này dụng tâm thật đấy."

Y đưa tay phải định thả tim...

Không nghĩ tới ngón tay vừa mới chạm vào quả tim, liền nhảy ra nhắc nhở: "Thao tác thất bại."

"Ơ? không thể thả tim?"

Lý Đạo Huyền tải lại tin tức, tin Thái Tâm Tử vừa mới đăng đã biến mất không thấy, thảo nào thả tim thất bại.

Tiếp theo lại nhận được tin tức của Thái Tâm Tử gửi qua: "Con mẹ nó, mô hình của cậu, tôi vừa mới đăng tin, đã bị một khách hàng quen hốt rồi."

Lý Đạo Huyền: "Bán dễ vậy sao?"

Thái Tâm Tử: "Tên kia khẳng định là biết hàng, thấy tôi định giá thấp, trực tiếp xuất thủ hốt luôn, không nói hai lời chuyển cho tôi 888 đồng lấy hàng luôn. Hiện tại hắn đang trên đường đến chỗ tôi lấy hàng. Chó thật, phải định giá thêm mấy trăm đồng nữa mới đúng. Tôi xin lỗi, lần này cả hai chúng ta bị hớ rồi."

Lý Đạo Huyền vui vẻ: "Không có việc gì không có việc gì, 888 đồng cũng kiếm không ít rồi. Tôi không cảm thấy thiệt thòi chút nào."

Thái Tâm Tử: "Chỗ cậu chắc còn hàng đúng không? Lát nữa tên kia tới lấy hàng, khẳng định còn có thể nói chuyện, nếu tôi với hắn bàn tới vấn đề hợp tác tiếp, lần này nhất định phải định giá cho đúng."

"Hiện hàng hết rồi, phải làm thêm."

"Đó chính là nói đặt hàng cũng được?"

"Đương nhiên! Đặt hàng thoải mái."

"Hắc hắc hắc hắc." Thái Tâm Tử: "Cậu chờ tin tốt của tôi đi."

Lý Đạo Huyền nói: "Đừng làm giá khó quá, cho người ta lợi chút đi, người ta mới hợp tác với mình lâu dài được. Lợi nhuận bên tôi có thể bớt chút không sao."

Thái Tâm Tử: "Không cần cậu dạy, luận kinh thương, tôi chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, chờ xem đi."

[Thái Tâm Tử chuyển khoản cho bạn 800 đồng].

Lý Đạo Huyền chọn vào xác nhận, thầm vui trong lòng, không tệ không tệ, kiếm tiền rồi, nuôi người tí hon hơn nửa tháng vẫn luôn tốn tiền, hiện tại rốt cuộc có thể kiếm tiền từ trên người tí hon rồi, quả nhiên, nhân tài mới là quan trọng nhất.

Các loại nhân tài trong hộp càng nhiều, mình mới có thể nghĩ ra càng nhiều biện pháp kiếm tiền được.

Tâm tình đang cực kỳ tốt!

Rất nhanh, đã đến cửa tiểu khu, Lý Đạo Huyền nhảy xuống xe Uber, đi vào siêu thị ở cửa tiểu khu, mua một miếng nạc thăn, trên đường về nhà còn vừa đi vừa hát.

Trong hộp đã là hoàng hôn, các người tí hon đang nấu cơm, khói bếp đang bảng lảng lưng trời.

Lý Đạo Huyền cắt xuống một miếng rất nhỏ từ miếng thịt mua về, nhẹ nhàng đặt xuống bãi đất trống giữa thôn.

Các thôn dân tức thì hô lên: "Thịt! Một miếng thịt khổng lồ."

Lý Đạo Huyền cười phân phó: "Nhất Diệp, nói cho mọi người, đêm nay có thêm thịt, mỗi người hai lượng, hai thợ điêu khắc thì để đến cuối cùng, phần còn dư chia hết cho hai người họ, xem như phần thưởng đã điêu khắc tượng Đấu Chiến Thắng Phật."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch