Sắc trời tối đen, thôn Cao Gia lại bước vào "hình ảnh động."
A, không đúng, hiện tại cũng không phải bất động hoàn toàn, trên tường thành đã có thôn dân 24 trên 24 luân phiên tuần tra, dưới ánh đèn lờ mờ đong đưa qua lại, hai thôn dân cứ di chuyển quanh tường thành một vòng lại một vòng.
Tuy nhiên hình ảnh này cũng vô vị, không ai có thể nhìn mãi được.
Mỗi ngày đến lúc này, Lý Đạo Huyền cũng có thể an tâm dời ánh mắt đi, trở về trong cuộc sống hiện thực của mình.
Máy vi tính cũng lười mở, liền mở điện thoại di động.
Trùng hợp vào lúc này, Thái Tâm Tử gửi tin nhắn tới: "Đạo Huyền, tôi đã nói chuyện mấy giờ đồng hồ với khách hàng kia, cuối cùng nói xong rồi."
Lý Đạo Huyền: "Ờ? Kết quả thế nào?"
Thái Tâm Tử: "Mô hình Chí Tôn Bảo chúng ta làm rất tốt, nhưng đáng tiếc là nhân vật Chí Tôn Bảo tại thị trường đó cũng không được ưa chuộng, thứ này quá thiên hướng như "món đồ chơi", cho nên cũng không đáng giá, vị khách hàng này trả 888 đồng mua nó thật ra chỉ muốn tặng món quà gặp mặt, móc nối với chúng ta mà thôi."
Lý Đạo Huyền hiểu ngay: "Nói cách khác, thay đổi chủ đề điêu khắc, là có thể kiếm tiền rồi?"
Thái Tâm Tử: "Đúng vậy, tượng thần của hai nhà phật đạo, đáng giá hơn nhiều Chí Tôn Bảo, đó mới có thể thoát khỏi phạm trù "món đồ chơi", chân chính trở thành "tác phẩm nghệ thuật" ."
Lý Đạo Huyền vui vẻ: "Tôi làm Chí Tôn Bảo chỉ vì chơi thôi, tượng thần hai nhà phật đạo tôi cũng có thể làm mà, hắn báo giá thế nào?"
Thái Tâm Tử: "Chủ đề bình thường, không châm biếm, tượng thần cao 1 xăng-ti-mét, nếu như độ tỉ mỉ như Chí Tôn Bảo kia, hắn có thể mua với giá 4888 đồng."
Lý Đạo Huyền thầm vui mừng: "Ơ, có thể làm hai cái Khách Gia vi ốc rồi."
Thái Tâm Tử dở khóc dở cười: "Tôi làm cho cậu một cái mô hình to nửa mét, vừa lốp xe vừa động cơ, còn thêm điều khiển từ xa, hơn 200 phòng, sắt lá cùng các loại vật liệu dùng không ít, mới chỉ thu của cậu 2000 đồng, một cục gỗ của cậu chỉ 1 xăng-ti-mét, lại bán tới 4888 đồng, tôi không phục, tôi muốn đánh cậu."
Lý Đạo Huyền cười: "Ha ha ha ha!"
Thái Tâm Tử: "Khách hàng còn đưa ra một yêu cầu rất biến thái, xem cậu nhận được không?"
Lý Đạo Huyền: "Ồ? Nói tôi nghe thử."
Thái Tâm Tử: "Hắn còn muốn hàng càng nhỏ hơn! Còn nhỏ hơn 1 xăng-ti-mét, 5 mi-li-mét... Cậu có thể làm được không?"
Thái Tâm Tử thấy y gõ dấu chấm lửng, tưởng là y làm không được: "Ài, quả nhiên không được sao? Hắn sẵn lòng trả 28888 đồng cho hàng 5 mi-li-mét đấy."
Lý Đạo Huyền: "Sao cậu lại không có lòng tin với tôi như thế chứ? Cậu đã xác nhận thêm WECHAT của hắn chưa? Lập tức nhắn WECHAT hỏi hắn xem, có phải 5 mi-li-mét hơi lớn rồi không? Chỗ tôi còn có thể làm hàng 1 mi-li-mét, chỉ sợ nhỏ quá hắn không thấy rõ thôi, không chịu nhận."
Thái Tâm Tử: "Mẹ kiếp!"
Lý Đạo Huyền: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng chửi tục."
Thái Tâm Tử: "Chó thật 1 mi-li-mét cũng có thể làm được? Vậy còn nhỏ hơn cả hạt gạo rồi?"
Lý Đạo Huyền: "Vị sư phụ làm giúp tôi Chí Tôn Bảo, chính là đại sư điêu khắc hàng mini như hạt gạo, dù sao thì 1 mi-li-mét với tôi mà nói không thành vấn đề, cậu hỏi xem khách hàng đó có muốn hay không?"
Thái Tâm Tử: "Cậu chờ một chút, tôi đi hỏi hắn."
Sau hai phút, tin nhắn của Thái Tâm Tử đã gửi qua lần nữa: "Hàng 1 mi-li-mét, nếu độ tinh tế chỉ cần một nửa tiêu chuẩn như Chí Tôn Bảo kia, hắn có thể trả 128888 đồng."
Lý Đạo Huyền: "Được, tôi nhận đơn này."
Thái Tâm Tử: "Ôi mẹ ơi thật là điên khùng, đơn hàng như vậy cũng có thể nhận được, tôi phục cậu thật đấy."
Lý Đạo Huyền: "Ha ha ha, nói đi, hắn muốn đặt là thứ gì?"
Thái Tâm Tử: "Tượng Thái Thượng Lão Quân."
Lý Đạo Huyền: "Tượng Thái Thượng Lão Quân 1 mi-li-mét có thể dùng làm gì nhỉ?"
Thái Tâm Tử: "Tôi cũng hiếu kỳ, cho nên hỏi, hắn nói dùng làm "tượng thánh trong hạt châu"."
Lý Đạo Huyền lấy làm lạ: "Tượng thánh trong hạt châu là cái quỷ gì?"
Thái Tâm Tử trả lời: "Không có kiến thức rồi chứ? Ha ha! Được thôi, tôi cũng không có kiến thức, tôi cũng hỏi hắn mới biết, nghe nói qua phật châu và đạo châu bằng gỗ đàn hương chưa? Có thể xâu từng hạt lại thành một cái vòng đeo trên tay."
Lý Đạo Huyền: "Cái này thì tôi cũng nghe nói qua."
Thái Tâm Tử trả lời: "Tượng thánh trong hạt châu chính là, móc rỗng ở giữa phật châu hoặc đạo châu, bỏ vào một bức tranh thần phật nhỏ, sau đó đổ đầy vào dịch thể đặc chế để bịt kín hạt châu lại, phía trên để lại một cửa sổ nhỏ có thể nhìn vào trong hạt châu. Khi cậu cầm lấy hạt châu, nheo lại một mắt nhìn vào bên trong hạt châu, sẽ thấy một bức hình tượng Phật bồng bềnh ở bên trong hạt châu, đối với tín đồ mà nói, quả thật chính là bảo bối."
Lý Đạo Huyền: "Mẹ kiếp, nghe thì có vẻ lợi hại đấy."
Thái Tâm Tử: "Nhưng công nghệ của người bình thường chỉ có thể bỏ vào trong hạt châu một bức tranh rất đơn giản, có thủ đoạn điêu khắc mini của cậu, hắn có thể bỏ vào một bức tượng sinh động như thật, cái này thì đẹp hơn nhiều so với một bức hoạ lập thể, thoạt nhìn sẽ càng độc đáo hơn, thậm chí pho tượng có thể trôi nổi và xoay tròn bên trong dịch thể, hình ảnh thì không thể làm được."
Giờ thì Lý Đạo Huyền đã hoàn toàn hiểu được, thứ này trông có vẻ đem đi gạt người được.
Thái Tâm Tử: "Tôi dám khẳng định, món hàng 128888 đồng này của cậu đem bỏ vào trong hạt châu, xong xuôi sẽ đem hạt châu bán 30 vạn một viên."
Lý Đạo Huyền vui vẻ: "Ha ha ha, thú vị, hắn có thể bán bao nhiêu là bản lĩnh của hắn, hai chúng ta như thế là được rồi, làm người phải rộng rãi một chút."
Thái Tâm Tử: "Làm người có thể rộng rãi, nhưng làm thương nhân không thể, tôi phải trao đổi lại giá cả với hắn."
Lý Đạo Huyền: "Chốt, cậu có thể mặc cả được bao nhiêu, đều là bản lĩnh của cậu, tôi chỉ cần lấy 115000 đồng là được, dư bao nhiêu là của cậu hết."
Thái Tâm Tử: "Mẹ nó, cậu rộng rãi quá nhỉ, nếu như ở cổ đại, khẳng định cậu sẽ là một hào kiệt trọng nghĩa khinh tài, giống như cái gì Tiểu Toàn Phong Sài Tiến viết trong [Thuỷ Hử Truyện] ý, gặp người là cho tiền, cũng mặc kệ người khác có hữu dụng với mình hay không, dù sao cứ cho tiền cái đã, cầm tiền đập hảo hán gần xa cũng phải kính cậu ba phần."
Lý Đạo Huyền nghĩ thầm: ờ, cậu nói đúng tôi rồi đấy, hơn nửa tháng trước toàn là lấy tiền đập vào các người tí hon đây này, hiện tại các người tí hon đều kính tôi mười phần rồi.
Trọng nghĩa khinh tài cũng không phải ý gì xấu, vậy mình cũng vui lòng nhận thôi.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng...
Chớp mắt đã qua mấy ngày.
Mấy ngày qua, người nổi trội nhất trong thôn Cao Gia ngoại trừ Cao Nhất Diệp và Tam Thập Nhị, chính là hai thợ điêu khắc mới tới, liên tục mấy pho tượng "cung phụng" cho thiên tôn, khiến hai người mấy lần nhận được tưởng thưởng.
Ngoại trừ hai mảng nạc thăn lúc đầu, hai người còn nhận được rất nhiều bột mì, gạo, dầu hạt cải, và một đống mỡ heo trắng phau.
Đang lúc hạn hán, mấy thứ này còn có tác dụng hơn nhiều so với vàng bạc trang sức.
Họ dùng mấy thứ này trao đổi không ít đồ dùng sinh hoạt trong tay các thôn dân khác, thậm chí còn thuê mấy thôn dân cùng thôn dựng cho người nhà của họ hai túp lều trong thời gian nghỉ ngơi sau khi xây dựng miếu Đạo Huyền Thiên Tôn.
Hai thợ điêu khắc trở thành người sở hữu nhà riêng đầu tiên trong số các thôn dân di chuyển tới thôn Cao Gia.
Nhưng chỉ có Trịnh Đại Ngưu cũng chăm chỉ như họ, mỗi ngày đều liều mạng chặt cây lấy gỗ, nhưng không thể phát tài được, mặc dù hắn cũng được ban thưởng, nhưng mỗi lần được ban thưởng thì hắn chỉ yêu cầu nước Phì Trạch Khoái Lạc.
Đồ uống đó uống vào mặc dù khoái lạc, nhưng không có thôn dân sẵn lòng lấy vật phẩm rất có hạn của mình đi trao đổi.
Nói đơn giản chính là...
Nếu như có thể cho không, vậy thì uống cho khoái lạc, nếu như muốn ta dùng tiền mua, vậy ta chết cũng không uống.
Trịnh Đại Ngưu cũng vui vẻ không muốn bán mà để mình uống, uống hết một chậu lại đi tìm gỗ kiếm thêm một chậu, người khác có vì thứ này mà sẵn lòng liều mạng hay không hắn mặc kệ, chỉ cần bản thân hắn khoái lạc là được.
Trong bầu không khí hân hoan này, miếu Đạo Huyền Thiên Tôn rốt cuộc hoàn thành...