Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Trong Chiếc Hộp

Chương 47: Khai chiến

Chương 47: Khai chiến

"Quân chủ lực của tặc quân tới rồi. Nhiều quá, nhiều quá." Lính gác của thôn Cao Gia la hoảng lên trước tiên.

Đối với những thôn dân từ nhỏ đã sống trong một thôn trang nhỏ, chưa bao giờ ra ngoài gặp qua việc đời, hình ảnh một nghìn người đi cùng nhau, thật sự quá mức chấn động.

Nhưng Lý Đạo Huyền nhìn một cái cũng thấy bình thường, quy mô cũng gần như thời cao trung, học sinh của 30 lớp xếp hàng chỉnh tề tham dự khai mạc đại hội thể dục thể thao vậy.

Hơn nữa đám sơn tặc này độ tổ chức kỷ luật kém xa rất nhiều so với học sinh cao trung, chúng căn bản không có đội ngũ gì hết, cũng thiếu hiệu lệnh thống nhất, chỉ là một đám ô hợp tụ lại chạy nhảy lung tung. Khi đi qua đài chủ tịch cũng không hô lên "Học tập tốt, mỗi ngày đều cố gắng."

Sức khoẻ thể chất của chúng rõ ràng cũng không bằng được học sinh cao trung hiện đại, dù sao cũng đang hạn hán, đám người này không thể được ăn no mỗi bữa, người nào người nấy xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đủ.

So với các người dân thôn Cao Gia, hơn nửa tháng mỗi ngày có gạo, có mì, có dầu, có thịt, sức khoẻ thể chất không nằm trên một đẳng cấp.

Nhưng mà...

Chúng có một cái người trong thôn Cao Gia kém hơn, đó chính là "khí thế" .

Chúng là sơn tặc, là cường đạo, chúng đã từng cướp qua một thôn trang, đã giết không ít người, thậm chí đã công phá Bạch gia bảo nổi tiếng trong mười dặm tám thôn, chúng đã có "kinh nghiệm chiến đấu", có được tự tin, có đủ hung ác để chém chết một người đang sống rành rành, cho dù máu bắn khắp người cũng không cảm thấy buồn nôn, có được ý chí sắt đá cho dù khi nhục phụ nữ, ăn thịt trẻ con cũng sẽ không hổ thẹn trong lòng.

Mà mấy thứ này, ở trên chiến trường nó có thể đề cao sức chiến đấu.

Dân thôn Cao Gia thì không có mấy thứ này.

Thấy địch nhân gần nghìn người đang tới gần, các thôn dân chưa từng đánh giặc đã sợ hãi đến run rẩy, dù cho có Tam Thập Nhị và Cao Nhất Diệp liên tục an ủi: "Mọi người đừng sợ, chúng ta có thiên tôn phù hộ", các thôn dân vẫn run rẩy liên tục.

Tặc quân đứng cách ngoài thành trăm mét, một tên xách theo quỷ đầu đại đao, nhìn mặt đủ biết là kẻ xấu, gã đứng dậy, miệng rống to: "Lão tử tên là Vô Thượng Minh Vương, lũ nhát gan thôn Cao Gia, nghe nói các ngươi ỷ vào có tường thành cao, cho mặt mũi lại không cần, đáng nhẽ giao ra mười thạch lương thực, ta có thể bỏ qua cho cái thôn rách của các ngươi, nhưng hiện tại các ngươi chỉ có con đường chết thôi, lúc thành phá, cho thôn Cao Gia các ngươi biết thế nào là chó gà không tha."

Hơn một nghìn tặc quân, đem lời gã nói đồng thanh rống lên một lần, thanh chấn khắp nơi.

Các thôn dân câm nín.

Lúc này Tam Thập Nhị cũng bắt đầu mất lòng tin rồi, người khẽ run run.

Bạch tiên sinh chỉ cười nhạt nói: "Một lũ ngu xuẩn, trước khi khai chiến nói những lời này, không phải nói cho dân thôn Cao Gia, các ngươi nhất định phải liều mạng chống lại sao? Quả nhiên, sơn tặc chính là sơn tặc, ngay cả công tâm cũng không biết, muốn đánh tường thành cao như vậy, chi bằng trước tiên đồng ý chỗ tốt, nói lời dụ dỗ thôn dân mở cửa thành đầu hàng tạo phản mới đúng."

Tam Thập Nhị: "Làm chúng ta sợ hãi muốn chết, cũng hữu dụng như nhau mà, hiện tại ta đã cảm giác được [trong lòng run sợ]."

Bạch tiên sinh tức giận: "Đừng vì chút việc này đã sợ rồi."

Tam Thập Nhị: "Cơ mà ta là văn nhân."

Bạch tiên sinh đề cao giọng ba phần: "Ta cũng vậy! Bỏ đi, ta cãi với ngươi làm gì."

Hắn quay sang bên cạnh, lớn tiếng nói: "Hai vị thợ rèn, ta bảo đập, các ngươi đập nhé."

Lý Đại và Cao Nhất Nhất lớn tiếng đáp: "Được!"

Bạch tiên sinh lại quay về thành quát: "Bạch gia đệ tử, các ngươi đánh đợt đầu tiên."

Hơn mười gia đinh của Bạch gia lớn tiếng đáp: "Tuân lệnh!"

Bạch tiên sinh: "Cao Sơ Ngũ, Trịnh Đại Ngưu, các ngươi đợt thứ hai xông lên."

Hai thanh niên khỏe mạnh cùng nhau đáp: "Tuân lệnh!"

Bạch tiên sinh gân cổ rống lên: "Tất cả mọi người biết phải làm cái gì rồi chứ?"

"Biết!"

"Biết..."

"Hình như... biết..."

Cả đám người lớn tiếng đáp lại, có thanh âm kiên định, có thanh âm lại chần chừ.

Cả trăm thanh niên trai tráng có thể thủ thành, trình tự huấn luyện không đồng nhất, trên dũng khí cũng không đều, mức độ hỗn loạn cũng không tốt hơn tặc quân bên ngoài bao nhiêu.

Lúc này Lý Đạo Huyền đã chuẩn bị ghế, một tay bưng dĩa cơm, một tay cầm kính lúp, ngồi bên ngoài hộp tạo cảnh, chuẩn bị xem một vở kịch chiến tranh thời cổ đại.

Tặc tù "Vô Thượng Minh Vương" ngoài thành vung tay lên, lớn tiếng nói: "Xông lên!"

Nhị đương gia bên cạnh gã có vẻ xấu hổ mà hỏi: "Tường thành cao như thế, xông vào đâu a? Xông chỗ nào cũng không được mà?"

Vô Thượng Minh Vương nổi khùng: "Bảo các ngươi chuẩn bị thang đâu? Lát nữa bắc lên bên tường thành, bò lên trên là chúng ta thắng rồi."

"À à!"

"Còn có cây gỗ vót nhọn nữa?" Vô Thượng Minh Vương cả giận nói: "Phá cửa gỗ của họ, xông vào là chúng ta thắng rồi."

Vô Thượng Minh Vương: "Hơn một nghìn người đánh hơn trăm người, thua thế nào? Còn chờ gì nữa, xông lên cho ta. Giống như đánh Bạch gia bảo vậy, chúng ta xông lên là thắng."

Gã vung Quỷ Đầu đao trong tay lên, lượng lớn tặc quân đồng thanh hò hét, quơ đủ loại vũ khí trong tay, khiêng gỗ công thành và thang mây mới chế tạo tạm thời, xông tới thôn Cao Gia.

Chúng vừa xông lên, thôn dân Cao Gia quá sợ hãi, tất cả đều run như cầy sấy.

Cao Nhất Diệp cũng sợ, đứng ở trên tường thành mà chân đã không vững rồi, nhưng nàng nghĩ đến lần trước Tam phu nhân đã nói với nàng một câu: "Dáng điệu của cô càng đoan trang, người khác sẽ càng kính trọng thiên tôn", mặc dù sợ, nhưng nàng cắn răng không nhúc nhích, tận lực khiến cho mình thoạt nhìn bình tĩnh hơn.

Đúng lúc này, bầu trời thôn Cao Gia vang lên tiếng rống của Bạch tiên sinh: "Hai thợ rèn, đập!"

Hai người Lý Đại, Cao Nhất Nhất đứng ở phía sau tường thành, bởi vì có tường thành che chắn, cũng không thấy được cảnh tặc quân đồng thanh hò hét xung phong, hai người họ cũng không cảm thấy sợ hãi, tay chân chân cũng không run rẩy, hai tay cầm búa rất có lực, vừa nghe Bạch tiên sinh la lên, hai người đồng thời vung búa lên, đập thật mạnh xuống cơ quan của máy ném đá đằng trước.

Búa chạm vào cơ quan phát ra âm thanh nặng nề, hai máy ném đá bằng nhựa rung mạnh cái cần, ném hai tảng đá to tướng lên cao.

Tảng đá đầu tiên bay qua bầu trời tường thành, xé toang không khí, phát ra tiếng gió vù vù, đám người Cao Sơ Ngũ đứng ở trên tường thành không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn tảng đá to tướng bay qua đỉnh đầu.

Sau đó ánh mắt của mọi người liền đuổi theo hai tảng đá kia, cùng bay ra ngoài thành.

Mắt nhìn ngươi đi xa, cũng có vô hạn cảm khái...

"Rầm!"

Tảng đá rơi vào giữa tặc quân, trong nháy mắt đập dẹp lép số tặc nhân bị bắn trúng ngay mặt, hai tảng đá thế đi không giảm, vẫn còn tiếp tục lăn tới trước, trên đường lăn gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ, cày ra hai con đường máu giữa một rừng người.

Tặc quân nháo nhào lên: "Ôi mẹ ơi..."

"Trương Tam ở trước mặt ta, bị đập thành thịt vụn rồi... hu hu hu hu."

"Trên mặt ta toàn là máu..."

"Bà nội cha!"

"Đây là cái quỷ gì vậy?"

"Tự nhiên ở đâu bay ra tảng đá to."

Trong nháy mắt tặc quân đại loạn!

Nhưng mà máy ném đá còn 18 cái nữa, hai thợ rèn lại đổi sang hai cái máy ném đá tiếp theo, tiếp tục vung búa lên, đập mạnh xuống...


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch