Người đến chính là Trịnh Đại Ngưu, hắn vốn không biết võ nghệ, đối phương chém qua một đao, hắn không tránh kịp, ngực bị lãnh đủ một đao, nhưng hắn mặc Lưỡng Đương giáp Cao Nhất Nhất đưa cho, toàn bộ trước ngực là một tấm sắt lớn.
Phác đao chém vào tấm sắt, kết quả đương nhiên là...
Bà nội cha, làm lão tử sợ té đái!
Trịnh Đại Ngưu bị một đao này làm sợ hãi, nhưng khi hắn phát hiện mình lông tóc không hư hao gì, liền há hốc miệng cười.
Một Thanh Đao lại vung đao lên chém tới cổ Trịnh Đại Ngưu, con mẹ ngươi chắc cái cổ không có áo giáp che chở chứ gì?
Nhưng một đao của hắn bị ngăn lại, đột nhiên cảm giác không đúng chỗ nào, đao của mình dừng ở giữa không trung, hình như bị vật gì nắm chặt lại, không thể động đậy.
Ơ?
Ơ ơ?
Vì sao? Rõ ràng giữa không trung không có thứ gì! Cái gì nắm lấy đao của ta?
Nắm lấy đao của hắn đương nhiên là Lý Đạo Huyền.
Thiên tôn không công bằng, mạng của người tí hon nhà mình quý giá gấp vạn lần mạng người tí hon nhà khác, huống chi Trịnh Đại Ngưu còn làm ra công lao hiển hách giúp y thu thập đồ điêu khắc mini, người tí hon này tuyệt đối không thể bị người khác làm tổn thương.
Thấy Một Thanh Đao chém vào cổ Trịnh Đại Ngưu, Lý Đạo Huyền liền vươn ra hai ngón tay, kẹp đao của hắn lại giữa không trung.
Một Thanh Đao phát lực, muốn thu hồi đao đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Cao Nhất Diệp xa xa lớn tiếng nói: "Trịnh Đại Ngưu, thiên tôn giúp ngươi giữ chặt đao của kẻ địch rồi, ngươi còn cười ngây ngô cái gì?"
Trịnh Đại Ngưu: "Hả? hả?"
Hắn tỉnh hồn lại, vung búa lên...
Công phu vung búa của hắn đã từng luyện qua, mấy ngày gần đây đều chặt cây trên sườn núi, kéo thân gỗ về cho hai thợ điêu khắc làm các loại tượng gỗ, sau đó có thể nhận được thiên tôn ban thưởng, một chậu lớn nước Phì Trạch Khoái Lạc, uống thoải mái chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi, trông hắn béo lên không ít.
Uy lực một búa quét ngang của hắn, trăm năm lão thụ cũng phải sợ đến mức bật rễ ra khỏi đất, nhanh chân chạy trốn.
Tấm da trâu trên người Một Thanh Đao đâu đủ cho búa chém.
"Phốc!"
Một tiếng vang trầm đục, Một Thanh Đao cảm giác được giữa ngực mình truyền đến đau nhức, cúi đầu nhìn xuống, lưỡi búa đã chém rách toạc tấm da trâu dày của hắn, máu tươi tuôn ra xối xả.
Hắn không dám tin mà ngẩng đầu lên nhìn trời, ngửa mặt ngã gục xuống.
Trịnh Đại Ngưu giơ búa rống to: "Thiên tôn phù hộ!"
Thôn dân bên cạnh cũng không nhịn được rống lên theo: "Thiên tôn phù hộ!"
Thủ lĩnh tặc quân "Vô Thượng Minh Vương" hiện tại bắt đầu cảm giác có chút không ổn.
Gã là đầu lĩnh, đương nhiên phải xông lên trước tiên, dẫn theo một đám thủ hạ to khoẻ đi đầu, cho nên khi tảng đá bay tới đều rơi vào phía sau gã.
Không đập trúng, gã sẽ không sợ.
Sau khi đến dưới tường thành, gã cũng không bò lên trên thành ngay, mà chỉ không ngừng phất tay, thúc giục mấy hãn tặc to khoẻ nhất của mình lao lên trên.
Cho nên tảng đá, dầu sôi không hề rơi vào đầu gã.
Vẫn là câu nói đó, không đập trúng, gã sẽ không sợ.
Gã tiếp tục vung Quỷ Đầu đại đao trong tay, miệng hét to, thúc giục người bên cạnh bò thang mây xông lên tường thành.
Nhưng mà chỉ huy một hồi, liền phát hiện người bên cạnh càng ngày càng ít.
"Ơ? 1200 đại quân của ta đâu?"
Vô Thượng Minh Vương quay đầu nhìn, phía sau căn bản không còn đại quân gì hết, chỉ còn thưa thớt hơn mười người.
Thì ra, máy ném đá liên tục không ngừng ném ra tảng đá đập vào giữa trận của tặc quân phía sau gã, đợt đầu tiên tổng cộng 20 tảng đá to, những tảng đá này liên tục không ngừng rơi xuống, trực tiếp đánh bay hết sĩ khí của tặc quân.
Tặc quân phía sau vốn không muốn xông lên trước nữa, trái lại lui khỏi tường thành càng lúc càng xa, cuối cùng dứt khoát bỏ chạy tứ tán, không còn thấy bóng dáng.
Cứ như vậy, đợt tặc quân đầu tiên lao tới dưới tường thành, liền trở thành cô quân rồi.
Bị tảng đá đập trúng một người thì ít đi một người, bị dầu sôi bỏng nằm xuống lại ít đi một người, bò lên thang mây bị đâm ngã xuống lại ít đi một người...
Người của Vô Thượng Minh Vương không ngừng giảm bớt, nhưng gã đứng ở trước trận, không phải là đứng sau trận, bên người lại vừa loạn lại vừa ồn ào, cho nên gã vốn không biết.
Mãi đến lúc này, chợt quay đầu lại mới phát hiện đại sự không ổn.
Vào giờ khắc này, cuối cùng Vô Thượng Minh Vương đã hiểu cái gì gọi là "bên thủ thành ưu thế rất lớn", đời này đây cũng là lần đầu tiên gã công thành, một chút tri thức công thành học từ trong binh thư như bắc thang mây là có thể bò lên trên, khi thực chiến mới phát hiện căn bản không phải đơn giản như vậy.
Sĩ khí của bộ hạ cũng không phải một thổ phỉ sơn tặc như gã có năng lực nắm trong tay.
Vô Thượng Minh Vương lớn tiếng hét lên: "Lui, lui lui! Lui lại!"
Nói rồi gã nhanh chân chạy về phía sau.
Hơn mười hãn tặc còn sót lại bên cạnh gã cũng xoay người bỏ chạy theo.
Bạch tiên sinh duỗi tay ra, lớn tiếng nói: "Cầm cung tới đây!"
Gia đinh bên cạnh lập tức đưa cho hắn một cây cung săn, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng hô to "Hảo tiễn pháp", vỗ mông ngựa lão gia nhà mình.
Chỉ thấy Bạch tiên sinh kéo cung cài tên, nhắm vào nơi yếu hại ngay lưng Vô Thượng Minh Vương, sau đó khẽ buông tay, dây cung chấn vù một tiếng, tên bay như kinh hồng...
Xoát!
Tên bay tới nơi cách Vô Thượng Minh Vương xa nửa trượng.
Gia đinh chuẩn bị hô to "hảo tiễn pháp" liền lúng túng.
Người bên cạnh thì nghẹn họng.
Bạch tiên sinh khẽ ho một tiếng, mặt đỏ như gấc, vội vàng nhét cây cung vào trong tay gia đinh bên cạnh rồi vỗ vỗ tay, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bản lão gia vẫn là chuyên tâm chỉ huy thôi.
Nghệ "xạ" trong Quân tử lục nghệ này, coi như gạch bỏ gạch bỏ.
Đương nhiên, chút xíu xấu mặt của hắn cũng không ảnh hưởng đại cục. Tặc quân bắt đầu rút lui, áp lực trên đầu thành chợt nhẹ đi, các thôn dân bắt đầu hoan hô: "Chúng ta thắng rồi!"
"Ngăn được tặc nhân rồi."
"Thôn Cao Gia thủ được rồi."
"An toàn rồi."
"Thiên tôn phù hộ!"
Bạch tiên sinh nhìn trước ngó sau một vòng, lớn tiếng nói: "Các ngươi cao hứng cái gì? Tặc tù chạy thoát rồi kìa, Vô Thượng Minh Vương kia khẳng định ghi hận chúng ta, sau này không biết vào lúc nào sẽ thình lình giết cái hồi mã thương..."
Các thôn dân đồng loạt ngẩn ra.
Suy nghĩ tỉ mỉ, Ơ? đúng rồi!
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương.
Thôn dân Cao Gia đều là những người lương thiện, sợ phiền phức, quả thật rất sợ bị tặc tử ghi hận, tư vị đó không dễ chịu chút nào, trốn trong tường thành thôn Cao Gia thì không sao, vạn nhất sau này lên núi hái thuốc, đi huyện thành mua đồ, hoặc là qua thôn bên cạnh, nửa đường bị Vô Thượng Minh Vương này mai phục, chẳng phải là chết không có chỗ chôn?
Đúng lúc này, đột nhiên họ nghe được giọng của Cao Nhất Diệp.
Nàng đưa tay chỉ vào bóng lưng của Vô Thượng Minh Vương, hét lớn: "Các vị nhìn cho kỹ, thiên tôn lập tức thi tiên pháp, trừ tận gốc hậu hoạn cho chúng ta."
Các thôn dân liền vui mừng.
Đột nhiên, trên bầu trời giông tố kéo tới, như có vật gì khổng lồ tách ra tầng mây rồi nhanh chóng đánh xuống, uy áp không nhìn thấy, khiến bãi đất trống ngoài thành bốc lên một cơn gió lốc cuồng bạo, cát bụi theo vòng tròn khuếch tán ra xung quanh.
Tiếp theo...
Một tiếng nổ, đất rung núi chuyển.
Vô Thượng Minh Vương đang bỏ chạy nơi xa, cùng với thủ hạ trong phạm vi ba trượng bên người, toàn bộ biến thành bánh thịt.
Mặt đất nơi họ đứng bị lõm xuống, tạo hình một dấu bàn tay khổng lồ.
Bánh thịt Vô Thượng Minh Vương thì nằm ở giữa dấu bàn tay...