Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 17: . Mộc Thục Lan. (2)

Chương 17: . Mộc Thục Lan. (2)


Triệu Tiến không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật gật đầu, nhận lấy bát uống vào. Khí trời lạnh cho dù có vỏ bông giữ ấm, nước cũng nguội lạnh, chẳng qua không đóng băng mà thôi.

Tiểu cô nương cười tủm tỉm nhìn Triệu Tiến, giòn giã nói:

- Tiểu Tiến ca ca thật là lợi hại. Ca ca đệ đệ bên nhà muội đứng một lúc đều không chống đỡ nổi.

Triệu Tiến uống nước xong, tiểu Lan tiếp nhận bát. Kiếp trước kiếp này, Triệu Tiến đều không có kinh nghiệm nói chuyện với con gái, tiểu Lan này sở dĩ cùng hắn thân cận, cũng là bởi vì tính tình tiểu Lan dịu ngoan phúc hậu, biết săn sóc chiếu cố. Hắn không biết tiếp lời như thế nào, lại chú ý tới nội dung trong lời nói tiểu Lan.

Trong nhà Mộc Thục Lan có không ít đứa nhỏ cũng đang luyện võ giống hắn, Triệu Tiến thuận miệng hỏi một câu:

- Tiểu Lan, nhà bạn ở đâu?

- Nói không biết bao nhiêu lần rồi Tiểu Tiến ca ca đều không nhớ được, Sơn Đông Tào Châu đấy.

Mộc Thục Lan bĩu môi trả lời.

Vẫn không có gì ấn tượng, Triệu Tiến vừa muốn tiếp tục nói chuyện, chợt nghe thúc phụ Triệu Chấn Hưng mở miệng nói:

- Tiểu Tiến, rương nhỏ nhất kia, cháu dùng hai tay nâng lên, nâng đến ngực hai mươi lần.

Sân trong một bên bày biện khoá đá, bên cạnh khoá đá còn có mấy hòm gỗ, từ lớn đến nhỏ, hòm gỗ nhìn đều rất cổ xưa. Triệu Tiến đã đoán được đây là làm cái gì, khoá đá mấy chục năm hắn không chịu được, chỉ có thể từ nhỏ làm lên, hòm gỗ kia hẳn là đều chất đầy đất đá.

Triệu Tiến đi qua nhấc thử, quả nhiên rất nặng. Bên trong hẳn là toàn đá, nhấc lên không khó, nâng đến ngực cũng không khó, nhưng hai mươi lần liền tương đối khó khăn rồi. Cuối cùng sau vài lần Triệu Tiến đỏ mặt tía tai mới coi như xong.

Thúc phụ Triệu Chấn Hưng khẽ gật đầu. Hôm nay trung bình tấn và nâng thùng, đều là huấn luyện thật sự, nhưng cũng là ra cho cháu mình đề khó, nhưng chưa bao giờ ngờ tới Triệu Tiến đều chống đỡ qua được, có thể nhìn ra được lực không đủ, nhưng lực không đủ có thể rèn luyện thêm, nhưng phần nghị lực và tâm tính này cũng không phải ai cũng có thể có được.

Trong lòng ông tuy là hài lòng, nhưng thần sắc vẫn thản nhiên. Tiểu cô nương bên kia nhìn thấy Triệu Tiến hoàn thành, cũng không cần ai thúc giục, phối hợp đi rót nước cho Triệu Tiến uống. Triệu Chấn Hưng lắc đầu, mở miệng nói:

- Nghỉ một lát, sau đó lại đứng trung bình tấn!

Triệu Tiến cũng chẳng quan tâm kêu khổ, bởi vì tiểu cô nương ở bên cạnh hắn líu ríu nói không yên, cái gì Tế Ninh bên kia phồn hoa như thế nào, món gì ngon… Hắn chỉ đau đầu nghĩ cách ứng phó trong khoảng thời gian này như thế nào.

Vừa rồi huấn luyện khiến cả người Triệu Tiến đau nhức. Nghe thấy đợi lúc nữa còn phải tiếp tục, hắn không tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, ngược lại ở tại chỗ hoạt động cổ tay, nhấc chân đè chân. Sau đó luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ quanh sân.

Lúc trước Triệu Tiến nghiêm túc học khóa thể dục, nên hắn biết một ít tri thức tập thể dục, đang kịch liệt vận động ngay sau đó không thể lập tức đứng yên, phải làm chút động tác thả lỏng, động tác chuẩn bị là nhân tố quyết định.

Thúc phụ Triệu Chấn Hưng vốn muốn ngăn cản, lại nhìn, phát hiện ra động tác cổ quái này rất có đạo lý, cũng mặc Triệu Tiến.

Mộc Thục Lan thì cười hì hì đứng ngoài quan sát, không hề thấy buồn tẻ nhàm chán.

Thời gian nghỉ ngơi không dài, rất nhanh lại đứng trung bình tấn. Một buổi sáng cứ như thế qua đi rất nhanh.

Tới giờ cơm, lần này Triệu Chấn Hưng không cần Triệu Tiến mời, trực tiếp dẫn Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi về hướng Triệu gia. Lúc trước tiểu cô nương và Triệu Tiến cùng nhau chơi đùa, cơ bản đều ăn cơm trưa tại Triệu gia, điều này đã thành thói quen.

Trên đường đi, Triệu Tiến cảm giác gân cốt bủn rủn, cước bộ chậm chạp, thật sự là mệt muốn chết rồi. Hắn gần như là kéo hai chân về phía trước mà lết đi, ngược lại tiểu cô nương thật cao hứng sôi nổi.

Thật vất vả mới lết đến cửa, Triệu Tiến ngửi thấy đủ loại mùi hương thơm lan tỏa. Trong nhà hẳn là đang hầm thịt dê, hắn lập tức cảm thấy thèm ăn. Buổi sáng thể lực tiêu hao quả thật không nhỏ, phải nhanh chóng bồi bổ cơ thể.

Hắn vừa mới đi qua cánh cửa, tiểu Lan đã chạy vào trong viện, giòn giã hô:

- Thím, cháu từ Sơn Đông đã trở lại rồi. Tiểu Tiến ca ca bọn họ cũng đã trở về!

Nếu người khác không biết nghe được, còn tưởng rằng Triệu Tiến và Mộc Thục Lan cùng nhau từ Sơn Đông trở về. Giọng Hà Thúy Hoa cũng vang lên:

- Nhanh đi rửa tay, giúp thím bưng chén đũa lên đi.

Bên kia vâng lên thanh âm đáp trả, tiểu cô nương vô cùng cao hứng bận rộn. Lúc này Triệu Tiến bước chân bước lớn một chút đều cảm thấy cơ thể như bị xé rách, đau nhe răng nhếch miệng. Thúc phụ Triệu Chấn Hưng đi từ từ ở phía sau hắn cười hỏi:

- Tiểu Tiến, buổi sáng mệt như vậy, buổi chiều còn muốn luyện. Ngày mai còn phải luyện, cháu còn muốn luyện võ sao?







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch