Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 34: Chỉ là trò đùa (1)

Chương 34: Chỉ là trò đùa (1)

Xem Truyện ở truyenfulldich.com
-

Trước kia Trần Thăng đều mặc quần áo ngắn đóng giả, nhưng đều là bào phục thắt eo buộc tay, Trần Thăng bây giờ lại không đau, ăn vận kiểu luyện võ, áo ngắn cài cúc, thắt lưng, ống tay và ống quần đều buộc chặt, trên ống chân có quấn băng vải, cổ tay còn có bao da bảo vệ.
Triệu Tiến nhìn thấy mắt Trần Thăng đỏ ngầu, đã bớt đi nhiều nhưng vẫn nhìn ra được dấu vết từng khóc, vẻ mặt cười hì hì đã không còn nữa, trông có phần nghiêm túc.
Không cần nói Triệu Tiến cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, Trần Thăng chắc chắn vì không giành được giải nhất, về bị trách mắng, hôm nay chuẩn bị sẵn lại tới đánh. Triệu Tiến cười thầm trong bụng, không ngờ Trần gia lại kỳ vọng về Trần Thăng cao như vậy.
Triệu Tiến lùa nhanh cho xong bữa cơm trưa, nhưng lại không nhìn thấy túi điểm tâm, vừa định hỏi chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi, Triệu Chấn Đường đáp lại một câu, một người ăn vận giống tiểu nhị đi tới, trong tay xách bọc nhỏ, bọc đó còn bốc hơi nóng ra ngoài.
Triệu đại gia, đây là điểm tâm của tiểu hiệu, có muốn mở ra xem không a. Tiểu nhị đó chắp tay thi lễ bên ngoài phòng
- Không cần, đưa cho con trai ta là được. Triệu Chấn Đường trả lời qua
loa.
Triệu Tiến nhận lấy túi điểm tâm, chào hỏi trưởng bối trong nhà, rồi cùng với Mộc Thục Lan xuất phát, nghe thấy Triệu Chẩn Đường ở phía sau nói
Điểm tâm nóng hổi ăn mới ngon, đấu võ cũng có sức mạnh hơn.
Hóa ra là dụng ý này, xem ra phụ thân mình cũng muốn hiệu quả của cuộc đấu võ này tốt hơn một chút. Triệu Tiến quay người đáp lại, vừa bước ra bậu cửa, lại nghe phía sau nói: - Đánh cho tốt vào!
Lại là lời của Triệu Chấn Đường, Triệu Tiến suýt nữa vấp té, cười khổ trong lòng, hóa ra kỳ vọng của phụ thân đối với mình cũng không hề thấp.
Quản gia của Trần gia là Trần Chiêu Tài cầm cái hũ đứng thẻ gỗ đi theo phía sau, Triệu Tiến và Trần Thăng mỗi người một vẻ mặt, cùng nhau
bước đi.
Mộc Thục Lan phía sau vô cùng hoạt bát, cười hì hì hỏi Trần Hồng: - Ca ca tối qua khóc à?
Trần Hồng rụt rè liếc nhìn Trần Thăng, thận trọng gật đầu. Trần Thăng đó bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: - Hôm qua bị trượt chân, bằng không ta sẽ thắng.
Đi một lát đã tới bãi để hàng, từ xa đã nhìn thấy đám thiếu niên ở đó, còn nhìn thấy đám thiếu niên vẫn đang nhìn về phía họ.
- Đến rồi, đến rồi! Loáng thoáng nghe thấy có người hô lên, xem ra những thiếu niên này đã đợi họ rất lâu rồi.

-

Tới bãi để hàng, Triệu Tiến hộ: - Ai tới giúp Trần bá cầm đồ?

Lập tức có mấy người thiếu niên chạy tới tranh nhau nhận lấy cái hũ đó. Trần Tiến Tài có chút kinh ngạc nhìn Triệu Tiến, không ngờ đứa trẻ này hiểu chuyện như vậy.
Nhìn mấy người bọn họ đi tới, đám thiếu niên tự động tách ra mở đường, cho dù là Triệu Tiến cầm hay Trần Thăng cầm, lần này đều có ý lấy đồ ăn nóng, mùi thơm tỏa ra ngào ngạt, đám thiếu niên phập phồng cánh mũi, hai mắt sáng lên.
- Cát Hương hôm qua đứng thứ mấy?
Vào nhóm tám người dẫn đầu. Trần Thăng đáp, cậu ta đã bắt đầu hít thở sâu, rất nghiêm túc trả lời, xem ra đã chuẩn bị hồi hộp.
Đang nói đến đây, Cát Hương đang đứng ở chỗ cách đó không xa, nhìn thấy Triệu Tiến bèn gãi đầu có chút áy náy tiến lên hỏi: - Triệu Tiến, muốn ta giúp ngươi cầm đồ không?
- Không cần, chỉ là một bao vải thôi mà! Triệu Tiến mỉm cười đáp. Hắn thấy rất vui, tiếp tục như thế, Cát Hương chắc chắn sẽ thành bạn bè.
So với sự lúng túng ngày hôm qua, hôm nay đã dễ dàng hơn nhiều, Triệu Tiến lại bước lên bục đất, cao giọng hô: - Mọi người còn muốn đấu võ không, muốn thì giơ tay lên.
Phía dưới đồng loạt giơ tay lên, Triệu Tiến đại khái nhìn lướt qua một vòng, phát hiện ra người đông hơn trước, có mười mấy gương mặt lạ lẫm, sáu người tuổi tác tương đương nhau, còn có mười người nhỏ tuổi. Chắc hẳn tin tức truyền đi, có người cũng muốn tới thử xem, ít nhất là muốn xem náo nhiệt.
Triệu Tiến nhìn thấy Tôn Đại Lôi còn béo hơn cả Trần Thăng, hôm nay cậu ta cũng thay sang chiếc áo bào ngắn hợp với đánh nhau hơn, còn nhìn thấy Thạch Mãn Cường đang cầm miếng bánh nướng ăn.
Hắn nhớ rõ Thạch Mãn Cường trước đây khi ở bãi để hàng đều chỉ có một mình, hôm nay lại có mấy đứa trẻ vây quanh cậu ta.
- Thạch Mãn Cường, tới đây! Triệu Tiến la lớn trên bục đất.
Thạch Mãn Cường đang ăn bánh chợt sững người, nhìn thấy Triệu Tiến gọi, cậu ta cũng không biết mình đến đó làm gì, nhưng nhìn thấy đồ ăn, nghĩ đến lời công đạo hôm qua Triệu Tiến đã nói, bèn nhét cái bánh vào trong ngực, đi tới bục đất.
Trần Thăng không có vẻ mặt tốt với Thạch Mãn Cường, cứ đúng đó nhìn chằm chằm, Thạch Mãn Cường tính tình cũng rất cứng đầu, đứng đó nhìn trở lại một bước không nhường.
Đi tới bục đất, Triệu Tiến lại hô to: - Đây chính là Thạch Mãn Cường giành giải nhất cuộc đấu võ ngày hôm qua, mọi người hô theo ta, Thạch Mãn Cường, uy vũ!
- Thạch Mãn Cường, uy vũ! Bên dưới lác đác có tiếng hộ, Triệu Tiến đã giơ cánh tay của Thạch Mãn Cường lên, lại đứng đó hộ, hộ đến tiếng thứ ba thì nhịp âm thanh của đám thiếu niên đã đều nhau.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch