Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 49: Triệu Tiến đứng đầu (1)

Chương 49: Triệu Tiến đứng đầu (1)

Xem Truyện ở Banlong us
Trong mười sáu người mạnh nhất còn có một cặp, chính là Vương Triệu Tĩnh và Thạch Mãn Cường, cuộc chiến đấu kết thúc rất nhanh, Vương Triệu Tĩnh vỗ mạnh vào mặt Thạch Mãn Cường, nhân lúc Thạch Mãn Cường nhắm mắt, đánh thật mạnh vào sườn và đùi của Thạch Mãn Cường, đánh đối thủ ngã xuống.
Thấy cảnh này, Triệu Tiến lắc đầu. Hắn cũng không phải vì mạnh yếu thắng thua mà cảm thán, bởi vì lúc này thiếu niên tương đối mạnh gặp nhau quá sớm, đánh tới cuối cùng cũng không có gì gây cấn nữa. Triệu Tiến cân nhắc ngày mai liệu có nên thiết lập vài tuyển thủ hạt giống, làm ra luật ưu tiên khỏi khỏi bốc thẻ hoặc là không gặp đối thủ.
- Số ba là ai?
Trần Hoành hô lớn lên. Triệu Tiến liền giơ tay lên, quay đầu lại nhìn, Vương Triệu Tĩnh mỉm cười giơ tay lên, không ngờ ở nhóm tám người mạnh nhất có thể gặp được đối phuong.
Nụ cười của Vương Triệu Tĩnh thể hiện ra bên ngoài rất thật, vui vẻ của cậu ta phát từ niềm vui trong lòng. Bởi vì Vương Triệu Tĩnh cảm thấy Triệu Tiến không có bản lãnh mới không đánh nhau, sau khi đánh qua mấy trận khá đơn giản, rõ ràng là mình thắng luôn không bại trận nào.
Còn có một điểm, Vương Triệu Tĩnh cảm thấy mình mới nên là trung tâm và tiêu điểm ở đây, đánh bại Trần Hoành chỉ là ngẫu nhiên, thẳng thắng không khó, chuyện này không cần quan tâm tới. Nhưng nhân vật xuất sắc như mình đây tới nơi này, mà những người ở Từ Châu này lại không coi vào đâu, chỉ xem Triệu Tiến là trung tâm, điều này khiến cho hắn không phục.
Hơn nữa còn có một số nguyên nhân giấu ở tận đáy lòng. Mỗi lần Vương Triệu Tĩnh thấy Triệu Tiến và Mộc Thục Lan đi cùng nhau cảm thấy trong lòng khó chịu. Cô bé lanh lợi, trong trắng như ngọc kia lại không để ý tới mình, ngược lại lại thân thiết với Triệu Tiến hơn cả mình.
Vương Triệu Tĩnh cảm thấy hết thảy đều “không công bằng”. Sau khi mình giành được thắng lợi thì có thể giải quyết hết.
- Triệu huynh đệ hôm nay cũng cầm vũ khí tới, hay chúng ta dùng vũ khí được chứ?
Vương Triệu Tĩnh cũng nhìn thấy cây gậy gỗ dài năm tấc Triệu Tiến đang
câm.
Triệu Tiến liền gật đầu, sớm đã có thiếu niên đứng bên cạnh cầm rôi. Vương Triệu Tĩnh liền mỉm cười đề nghị
- Triệu huynh đệ, quy tắc trận này của chúng ta không cần xem côn gỗ là binh đao điểm tới thì dừng, mà theo quy tắc tỷ võ như thế này, đánh ngã hoặc nhận thua là kết thúc, thấy thế nào?
Loại điểm tới là dừng kia rất nhiều người ở bãi chứa hàng vỗn dĩ không thấy rõ được thắng thua. Nhưng đánh ngã người khác dưới đất hoặc xin nhận thua mới thể hiện rõ mạnh yếu, thể hiện rõ khí thế của người chiến thắng.

Tâm tư của thiếu niên không khó đoán, dù là thiếu niên khá xuất sắc, Triệu Tiến đương nhiên biết Vương Triệu Tĩnh đang nghĩ gì. Cậu ta hôm nay muốn đánh tới cùng, còn lấy vũ khí của mình ra cũng chính là vì đối phương xuất hiện.
Triệu Tiến thẳng thắn nhận lời yêu cầu của Vương Triệu Tĩnh. Khóe miệng của Vương Triệu Tĩnh nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ đối phương quả nhiên là nghĩ không thông chỗ mấu chốt ở đây, mình giành lấy được điều kiện có lợi nhất.
Hôm qua Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đấu với nhau, hai bên người tới ta đi vô cùng phấn khích, hôm nay không ngờ được Triệu Tiến cũng mang vũ khí tới, lại còn muốn lấy binh khí ra tỷ võ, đám thiếu niên lập tức chụm lại xung quanh. Nhưng không ai dám cướp chỗ của tiểu cô nương, vẫn để Mộc Thục Lan đứng ở hàng đầu tiên.
Vương Triệu Tĩnh một tay giơ đoản côn lên, mũi côn chỉ vào Triệu Tiến, cơ thể chậm rãi kéo giãn ra, giống như dây cung bị kéo căng. Triệu Tiến giơ ngang côn gỗ, bước về phía trước một bước, thân người hạ thấp xuống. Hắn có thể đoán được động tác tiếp theo của Vương Triệu Tĩnh, đổi phương cho dù tấn công hay phòng thủ, nhất định đều có rất nhiều biến
hoá.
Tuy nhiên Triệu Tiến sẽ lập tức phản ứng kịp thời, cho dù biến hoá thế nào, điều ta học được vô cùng đơn giản đơn giản nhất chính là phát lực xông thẳng tới.
- Bắt đầu!

Trần Hoành hộ lớn một tiếng, còn chưa kịp dứt lời, Triệu Tiến đã bước nhanh về phía trước, hai tay đâm thăng về phía trước, xông thẳng lên
trước!
Đoản côn trong tay Vương Triệu Tĩnh cũng vung nhanh ra ngoài. Cậu ta muốn đỡ đòn, sau đó áp sát tấn công. Nhưng Vương Triệu Tĩnh sau khi làm ra động tác này đã ý thức được có sự khác lạ, đối phương xông thẳng tới, thời gian ngắn nhất, sức mạnh lớn nhất, lại hai tay phát lực, còn có quán tính chạy, mình không thể cản nổi. Chờ tới kịp nhận ra điểm này thì đã không còn tránh được nữa rồi.
Ngực bị chọc mạnh một cái, cả người không thu lại kịp, ngã vật ra phía sau, ngồi phịch xuống đất.
Vương Triệu Tĩnh ngồi phịch xuống đất miệng mở to thở hồng hộc, ngực dường như là bị đập nát vậy, không thể thở nổi. Tim Vương Triệu Tĩnh đập mạnh, trong khoảng thời gian đối chiêu ngắn ngủi vừa rồi cậu ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, nghĩ kỹ lại, khoảnh khắc vừa rồi Triệu Tiến không chỉ là đang tỷ võ, mà là đang giết người.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch