Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 65: Đây là thiên đường. (1)

Chương 65: Đây là thiên đường. (1)





Trưa ngày hôm sau, toàn bộ những thiếu niên ở bãi để hàng đều đã quay trở lại. Vốn dĩ mọi người sợ 5 tên lưu manh kia quấy rối, nhưng sau khi nghe nói tới sự việc trưa ngày hôm qua, sự lo lắng này liền tan thành mây khói.

Hơn nữa còn có người nghe nói 5 tên lưu manh kia phải đến dập đầu tạ lỗi, cho dù là không có hứng thú với việc tỷ võ thì cũng muốn qua đây xem náo nhiệt.

Năm tên lưu manh kia hôm qua bị bươu đầu mẻ trán, hôm này nhìn càng thê thảm hơn, nhưng cũng phải cắn răng chịu đựng mà buộc phải làm như vậy, cuối cùng mới nhếch nhác rời đi trong tiếng cười của đám thiếu niên.

Lúc Đổng Băng Phong tới đã không còn sớm, theo sau vẫn là 2 tên thân binh hôm trước, y vẫn mặc áo giáp da như trước, trang bị của người luyện võ xác thực đều chỉnh tề hơn so với bình thường.

Triệu Tiến đặc biệt chú ý tới người mới tới này. Hai vòng trước, thể lực và kỹ xảo của Đổng Băng Phong chiếm ưu thế quá lớn, đều dễ dàng thủ thắng. Vòng 3, Đổng Băng Phong đối mặt với Cát Hương. Võ công của Cát Hương hiện tại đã không còn nông cạn, đòn thế đánh ra hung mãnh mười phần, rất là khó chơi.

Sau khi xem hết trận tỉ võ này, Triệu Tiến cũng vơi bớt lo lắng. Mặc dù người thắng trận là Đổng Băng Phong, nhưng những vấn đề của y như là kinh nghiệm thực chiến ít, chủ yếu đánh theo bài bản đã lộ ra hết.

Trần Thăng trong bát cường đối đầu với Đổng Băng Phong. Đã nhìn thấy Đổng Băng Phong cầm côn bổng, Trần Thăng liền dứt khoát đề nghị 2 bên dùng khí giới.

Vừa nhìn thấy bộ dáng sử dụng khí giới của Đổng Băng Phong, Triệu Tiến hoàn toàn yên tâm bởi y dùng không phải thương thuật mà là côn thuật.

Luyện côn một tháng, luyện đao một năm, luyện thương cả đời. Côn thuật học nhanh nhất nhưng thành tựu cũng có hạn, hơn nữa bởi vì khiếm khuyết trời sinh mà không thể so sánh với thương thuật, thậm chí đối với đao thuật cũng có chỗ không bằng. Chẳng qua lúc Triệu Chấn Hưng giảng giải điều này cũng đã nói rất rõ rằng, những cách nói trên chỉ là trên lý thuyết, nếu như rèn luyện đầy đủ, lại có thiên phú và ngộ tính, bất luận là luyện môn nào cũng đều có thể rất mạnh.

Nhưng thiên tài trên thế gian này rất ít ỏi, Đổng Băng Phong không nhất định là kiệt xuất, lại càng không phải là thiên tài.

Có lẽ Đổng Băng Phong phục sức rất có phong độ, lại mười phần khí thế, vì thế, Trần Thăng không dám có chút sơ suất, ngay từ đầu đã dùng hết sức.

Cuộc chiến ngay từ đầu đã phân rõ kết quả, Trần Thăng bước nhanh tới, một đao chém xuống, cây bổng của Đổng Băng Phong liền xuất ra tư thế phòng thủ, phản ứng vội vàng liền bị đánh rời khỏi tay. Tiếp đó, mộc côn của Trần Thăng đã kề lên cổ của y.

Nếu quả thật vừa rồi dùng binh khí để quyết thắng thì Đổng Băng Phong đã bị Trần Thăng chém đầu rồi.

Đổng Băng Phong ngẩn người, dường như không tin rằng mình đã thất bại, nước mắt chực trào ra. Triệu Tiến mỉm cười, đi lên vỗ vai, đoạn mở miệng nói:

- Không có gì, chúng ta ở đây ngày nào cũng tỉ võ, thua một trận, ngày mai lại đến là được.

Sau khi hắn nói xong câu đó một lúc, Đổng Băng Phong mới có phản ứng, vừa gạt nước mắt chảy xuống, vừa gật đầu, vẻ mặt tràn đầy uất ức, thương tâm.

“Đây rõ ràng là một cậu nhóc chưa từng trải qua thất bại”. Triệu Tiến trong lòng phán đoán. Ở bên kia, Vương Triệu Tĩnh và Thạch Mãn Cường bắt đầu tỉ võ.

Đổng Băng Phong cúi đầu đi về hướng tọa kỵ của mình, Triệu Tiến đi theo sau. Vốn dĩ thắng thua đều tự rời đi, tuy nhiên, nhiều thiếu niên như vậy lần đầu tiên nhìn thấy Đổng Băng Phong uất nghẹn như vậy, tự nhiên có không ít người đi tiễn.

Điều khiến Triệu Tiến không nghĩ tới chính là, hai thân binh đi theo Đổng Băng Phong trên mặt lại lộ vẻ tươi cười, cứ ở bên đó mà nói cười, tán gẫu, không chút nào quan tâm tới vẻ đau khổ của thiếu gia nhà mình, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn qua, rõ ràng có thể thấy vẻ vui sướng khi nhìn thấy Đổng Băng Phong thất bại.

Nghĩ đến những lời mà các bậc trưởng bối trong nhà nói tối hôm qua, Triệu Tiến không kìm được mà có chút thương hại Đổng Băng Phong. Cha y nuôi thân binh cho người khác, những thân binh này căn bản không để vị thiếu gia này vào mắt, hoàn toàn coi y là một câu chuyện cười.

Tuy nhiên, chuyện của người khác không có quan hệ đến mình, Triệu Tiến cũng không muốn tùy tiện gây chuyện thị phi. Cũng may, hai thân binh kia cũng không phải là không biết kiêng nể gì, nhìn thấy Đổng Băng Phong lau nước mắt đi tới vẫn qua đón tiếp.

Triệu Tiến vỗ vai Đổng Băng Phong, sau đó xoay người rời đi, nhưng mới đi một bước liền nghe gã thân binh phía sau mở miệng nói:

- Nhị thiếu gia, lời kẻ tiểu nhân nói người tin được sao? Cái gì mà danh sư, mấy thứ người học đều là chút hoa lá bên ngoài mà thôi, ngoại trừ đẹp mắt ra thì một chút tác dụng cũng không có.

- Vâng, Lý thúc, ta trở về liền bảo phụ thân đuổi ông ta đi ngay.

Gã thân binh khác tiếp lời:

- Thiếu gia, thật sự muốn học võ, lại muốn chinh chiến trên sa trường, trong số những đứa tầm tuổi thiếu gia ở đây, tối thiểu cũng có 3 đứa đi theo con đường này, còn có mấy đứa chưa từng học võ cũng muốn dựa vào con đường này mà tiến thân.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch