Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 68: Đồ vật nhỏ. (2)

Chương 68: Đồ vật nhỏ. (2)
Chính hắn nhiều ngày như vậy mà chưa từng viết cái gì trước mặt người khác, thậm chí nhiều người còn tưởng rằng hắn không biết chữ, hỏi điều này chẳng phải tự tìm phiền toái hay sao chứ, hắn nhất thời không chú ý mà nói ra.

Triệu Tiến vội vàng cười nói:

- Cần giấy bút làm gì cơ chứ, cháu thật sự là hồ đồ rồi. Nhị thúc, cháu muốn làm đồ vật như thế này.

Lập tức hắn ngồi xổm xuống đất, cầm một cục đá bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa giải thích. Triệu Chấn Hưng quay đầu lại nhìn cửa sau của cửa hàng, không nói gì, tuy nhiên rất nhanh liền bị đồ vật mà Triệu Tiến vẽ hấp dẫn.

Ý tưởng của Triệu Tiến rất đơn giản, hắn muốn làm ra một bộ dụng cụ bảo hộ, dùng trúc làm thành một bộ áo giáp bao bên ngoài, sau đó ở những chỗ yếu hại lại buộc thêm nệm da và ván gỗ, kỳ thực chính là một cái giỏ trúc có lỗ thủng, sau đó gắn thêm nệm da và ván gỗ che ngực, bảo vệ đùi và tăng thêm miếng lót vai, còn đối với mũ giáp, Triệu Tiến dự tính dùng một miếng sắt để làm mặt nạ.

- Cháu làm sao nghĩ ra cái này?

Triệu Chấn Hưng kinh ngạc hỏi.

- Cháu chỉ nghĩ tới làm thế nào có thể dễ dàng bảo vệ thân thể, sau đó là dễ làm. Ở bãi để hàng có một thợ đan tre nứa, cháu mỗi ngày đều đi qua đó…

Triệu Tiến nói ra lý do của mình.

Thợ đan tre nứa kia quả thực là có, cái lý do này cũng miễn cưỡng nói ra được. Tuy nhiên, Triệu Tiến có thể nghĩ ra cái này là bởi lúc ở trong viện nhìn thấy một bức đồ, trong đó người chiến sỹ mang bộ dụng cụ bảo hộ tiến hành huấn luyện chiến đấu. Bộ đồ bảo hộ này về cơ bản phòng hộ toàn bộ cơ thể, hơn nữa, trúc mộc cũng tương đối dễ dàng thu thập, mấy bộ phần dùng dây thừng là có thể buộc lại với nhau.

Triệu Chấn Hưng ngồi xuống nhìn bộ đồ bảo hộ Triệu Tiến vẽ, trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng nói:

- Thứ đồ vật này của cháu xem ra dùng lúc ra trận chém giết còn có nhiều tác dụng hơn bông giáp, tuy cũng không chống được đao chém, thương đâm, cung tiễn, hỏa súng.

Nghe xong, Triệu Tiến cười nói:

- Nhị thúc cứ trêu đùa cháu. Vậy chẳng phải là cái gì cũng phòng chống được hay sao?

- Trên sa trường, đao thật, thương thật, người liều chết cũng không ít, cũng có người không cẩn thận bị va, bị chém phải liền bị thương, sau đó cả người coi như tàn phế, có đồ vật này, tối thiểu không cần lo lắng đến điều này.

Triệu Chấn Hưng thuận miệng giải thích.

Bởi vì thời gian ở trong viện không ngắn, Triệu Tiến cũng có có một chút kiến thức đối với phương diện chữa bệnh, nên lập tức hiểu rõ lời của Triệu Chấn Hưng.

Trên chiến trường, vết thương không phải trí mạng, một khi xuất hiện miệng vết thương mà không được chữa trị, thường thì sẽ bị chết do nhiễm trùng. Ở thời đại này, phương pháp kháng viêm cơ bản không tồn tại, nếu như bộ đồ bảo hộ này có thể ứng dụng trên chiến trường có thể sẽ làm giảm rất lớn tỷ lệ thương vong.

- Cháu vẽ rất tốt… Ta cuối cùng cũng nghĩ ra, đồ vật này chẳng phải là giáp trụ mà giặc Oa mặc trên người sao, bọn chúng gọi là trúc giáp gì đó, phụ thân cháu nói cho cháu đúng không?

Triệu Chấn Hưng nói mấy câu không liên quan, Triệu Tiến ngây ngốc lắc đầu.

Triệu Chấn Hưng không có tiếp tục hỏi, chỉ đứng lên cười nói:

- Chân cháu bị thương, chiều nay sẽ không luyện tập, ta dẫn cháu đi làm bộ khôi giáp này.

Lúc đi theo Triệu Chấn Hưng ra cửa, Triệu Tiến ngẫm nghĩ một chút, quyết định sẽ đem những thứ có liên quan đến bộ đồ bảo hộ này ghi lại, nhất định sẽ rất có tác dụng.

Tới chỗ người thợ đan tre nứa rồi, Triệu Tiến miêu tả đồ vật mình muốn, người thợ mặc dù kinh ngạc, nhưng bởi vì là đại nhân dẫn tới nên vẫn làm theo.

Hơn nữa, làm bộ đồ bảo hộ này không khó, làm ra bộ khung không cần thiết phải quá cầu kỳ, tinh vi mà là dùng phiến trúc được cắt ra đan vào nhau xen kẽ, côn bổng không đâm lọt, đánh vào có thể bị dội ra, hiệu quả như vậy có thể coi như cũng đủ.

Việc làm ăn của người thợ này rất ế ẩm, bộ đồ bảo hộ này đòi 150 văn tiền, Triệu Chấn Hưng rất dứt khoát đáp ứng. Người thợ hào hứng bắt đầu chế tác. Triệu Tiến có thể cảm thấy, cái giá 150 văn tiền này hơi cao.

Giá tiền thích hợp, tài liệu trong tay, kỳ thật, đối với người thợ này mà nói, bộ đồ bảo bộ này chính là một cái giỏ trúc phức tạp mà thôi. Không tới một canh giờ đã làm ra được đại khái, còn đưa ra cho Triệu Tiến vài ý kiến, ví như ngoài trừ nệm da ở bên ngoài, bên trong tốt nhất nên lót một tầng vải thô, như vậy sẽ không làm rách quần áo.

Nhìn sự tập trung của người thợ, dứt khoát một chuyện không làm phiền hai chủ, Triệu Chấn Hưng lại tăng thêm 50 văn tiền, khiến gã đem những miếng da và ván gỗ tốt gắn lên bộ đồ bảo hộ giáp trúc.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch