Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 72: Văn quý vì sao học võ. (2)

Chương 72: Văn quý vì sao học võ. (2)
Cũng may, mấy năm nay tiểu đệ đọc sách và luyện võ đều không có chậm trễ, các trưởng bối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Vương Triệu Tĩnh nói rõ chi tiết.

Một văn thần, còn là tiến sĩ xuất thân quan thanh lưu ở kinh thành, không ngờ nổi lên trong đầu ý niệm để hài tử nhà mình học võ, điều này thật đúng là kỳ quái.

Tuy nhiên Triệu Tiến vẫn cười nói:

- Vương Triệu Tĩnh ngươi thật đúng là văn võ song toàn.

- Quá khen, Triệu huynh quá khen.

Văn võ song toàn ở thời đại này là một trong những năng lực xuất sắc nhất, Vương Triệu Tĩnh sau khi nghe vậy hết sức phấn khởi.

Trên trận luận võ, Đổng Băng Phong đã đánh bại Tôn Đại Lôi, tiến vào bán kết. Chớ nhìn côn thuật của cậu ta thùng rỗng kêu to, nhưng ngày hôm qua hơn nửa là khinh địch, nếu cẩn thận ra chiêu, dựa vào thân thể và huấn luyện của cậu, thắng lợi cũng không khó. Một trận khác là Trần Thăng và Thạch Mãn Cường, Trần Thăng có phần thắng khoảng tám phần.

- Triệu huynh, tiểu đệ cảm thấy Triệu huynh trầm ổn thong dong, mưu lược xuất chúng, võ nghệ tốt như vậy. Tiểu đệ mạo muội nói một câu, cho dù là một địa phương như kinh thành, trong đám người cùng tuổi chúng ta, Triệu huynh cũng là hiếm thấy đấy.

Vương Triệu Tĩnh mở miệng khen Triệu Tiến.

Triệu Tiến không kìm nổi cười, lắc đầu nói:

- Chúng ta đều cùng một chỗ chơi, có gì mà mưu trí xuất chúng như ngươi nói chứ.

- Ừm, mấy thứ này ngẫm nghĩ thấy bên trong đều hàm chứa đạo lý, tiểu đệ trở về nhờ gia phụ giảng, gia phụ cũng kinh ngạc vô cùng.

Vương Triệu Tĩnh nói rất chân thành.

Giữa sân Đổng Băng Phong và Trần Thăng ở bán kết đều thắng lợi, chẳng qua Đổng Băng Phong bị Cát Hương đánh đập rất khó coi, cái mũi bị chảy máu rồi. Trần Thăng thì không có chuyện gì.

- Triệu huynh, chí hướng của ngươi là gì?

Vương Triệu Tĩnh đột nhiên hỏi ra vấn đề này. Giờ phút này mọi chú ý của Triệu Tiến đặt ở trường luận võ, theo bản năng trả lời nói:

- Làm cho mình không ngừng trở nên mạnh mẽ, lưu danh sử sách.

Giữa sân hai người vẫn là dùng khí giới, nhưng ưu thế của Trần Thăng vẫn lớn hơn, một bước liền lấn đến trước mặt. Triệu Tiến đột nhiên cảm thấy không đúng, giống như người bên cạnh quá an tĩnh, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Vương Triệu Tĩnh vẻ mặt khiếp sợ và kính nể nhìn qua. Triệu Tiến ngẩn người, chẳng lẽ mình nói sai nói cái gì rồi.

- Triệu huynh quả nhiên lòng có chí lớn, tự thân tôi luyện, nhất định sẽ lưu danh sử sách, rất giỏi!

Vương Triệu Tĩnh nghiêm túc nói.

Triệu Tiến ho khan. Thật sự là hắn nghĩ như vậy, hơn nữa cũng không sợ nói ra, nhưng bị người khác sùng kính đánh giá như thế lại khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng.

- Thời điểm tiểu đệ vừa mới đến bên này, cảm thấy tất cả mọi người không bằng mình, ăn vài lần thua. Sau khi trở về, gia phụ mới nói, trong lùm cỏ cũng có long xà, không thể tự cao tự đại. Nghe được lời Triệu huynh mới nói rồi, tiểu đệ mới hoàn toàn tin.

- Chúng ta đều là bằng hữu, ngươi khen ta như vậy, sao thấy xa lạ.

Triệu Tiến cười vỗ vỗ bờ vai của Vương Triệu Tĩnh.

Nghe Triệu Tiến lại nhấn mạnh "đều là bằng hữu", Vương Triệu Tĩnh gật đầu thật mạnh.

Giữa sân bộc phát ra một trận ủng hộ. Sau khi Trần Thăng dùng đoản côn đánh lên trường côn của Đổng Băng Phong, trường côn, liền trực tiếp nhún vai đem đối phương đánh ngã, đạt được thắng lợi.

Cho đến lúc này, Mộc Thục Lan cũng không xuất hiện. Nhưng thật ra năm tên lưu manh mặt sưng kia xuất hiện, tự tát mình, đập đủ đầu rời khỏi.

Không giống người khác, đứng thứ nhất trong cuộc luận võ là Trần Thăng. Y đối với mấy khối điểm tâm này cũng không cảm thấy hứng thú. Sau khi thấy biểu hiện của Triệu Tiến, y cũng muốn noi theo, trước tiên nhường đệ đệ mình lấy đủ, sau lại để những người thân cận lấy đi, những thứ còn lại cũng phân cho toàn trường.

Hành vi khẳng khái của y khiến các thiếu niên rất hưng phấn. Đổng Băng Phong cũng đi theo cầm hai khối ăn, hương vị ngọt ngào. Triệu Tiến đại khái đi đứng, so với ngày hôm qua cảm giác tốt không ít, ngày mai hoặc là ngày mốt là có thể lên sân đấu rồi.

- Triệu Tiến, ta đỡ ngươi trở về, dù sao cũng tiện đường.

Trần Thăng mở miệng nói.

Nhìn Vương Triệu Tĩnh và Triệu Tiến chuyện trò vui vẻ, trong lòng Trần Thăng không quá thoải mái, nghĩ thầm rằng ta là bằng hữu tốt nhất của Triệu Tiến, ngươi là một người mới tới thân thiết như vậy là sao.

Đi đường kỳ thật vẫn rất ổn, cũng không cần dìu, chẳng qua này trời lạnh không hoạt động, trên người rất lạnh. Trên đường trò chuyện phiếm, Trần Thăng nói cũng là về luận võ:

- Cái tên mới tới Đổng Băng Phong kia trên thực tế rất lợi hại. Y căn bản là thiếu luận võ, cho nên không biết đánh như thế nào. Bộ hoa tiêu quy hoa tiêu gì đó nếu dùng đúng cách cũng rất mạnh.

- Ngươi có thấy hai người đi theo y không? Hai người nọ có lẽ là sư phụ y, thoạt nhìn họ cũng hẳn là hiểu biết vũ kỹ trên chiến trận.

Triệu Tiến cũng đem quan sát của mình nêu ra.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch