Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 75: Bố trí.

Chương 75: Bố trí.





Năm tên lưu manh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng không dám không nghe, liền vội vàng đứng lên đuổi kịp, mấy tên thiếu niên ở phía sau đưa mắt nhìn lẫn nhau, cũng đi theo. Bọn họ rất hiếu kỳ, hơn nữa biết đi theo Triệu Tiến cũng không có nguy hiểm gì, Trần Thăng quay đầu lại gọi Trần Hồng, hai anh em bước nhanh đuổi theo.

Khi đi đến nơi để hàng hoá Triệu Tiến lại nhìn về phía đầu đường, vẫn không phát hiện thân ảnh của Mộc Thục Lan, đã ba ngày rồi, thật sự rất kỳ quái.

Triệu Tiến dẫn mọi người đi chưa được mấy bước, các thiếu niên cũng biết đây là đi về hướng thành nam.

- Triệu đại ca, chúng ta đi đâu vậy?

- Đi thì biết.

Triệu Tiến trả lời một câu ngắn gọn. Tuy rằng các thiếu niên không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi lại.

Đi được không đến nửa canh giờ thì tới miếu Hắc Hổ Tài Thần ở thành nam. Lần trước tìm lâu như vậy là bởi vì trên đường chào hỏi hàn huyên quá nhiều người, lần này từ cổng Vũ An thành tây trực tiếp đi qua đường nhỏ lại đây, kỳ thật không xa lắm.

Người bán hàng rong trước cửa miếu Tài Thần đã đi hết rồi, còn có một người trẻ tuổi đứng ở đó canh gác, nhìn thấy một đám thiếu niên lại đây không kìm nổi hiếu kỳ, nhưng khi nhìn đến năm tên lưu manh ở phía sau, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, cao giọng nói:

- Nhị Cẩu, mấy tên tạp chủng các ngươi sao còn chưa cút, hay muốn chờ Trình đại gia vứt các ngươi xuống sông sao?

Nghe nói như thế, năm tên lưu manh run rẩy, lập tức không dám đi về phía trước. Triệu Tiến lại bước đi qua, tên trẻ tuổi canh gác không phải là người lần trước, nhìn thiếu niên này bước lại đây mà không nao núng, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái, lời nói thô tục muốn phun ra lại nuốt trở vào, tức giận xua đuổi nói:

- Đi chỗ khác chơi đi, nơi này không phải là nơi để trẻ con chơi đâu.

- Vị đại ca này, ta là con của Triệu Chấn Đường Triệu Tiến, lần trước ta đã tới đây một lần với cha ta, làm phiền đại ca đi vào nói với Đồng Đầu đại ca, nói ta muốn gặp y.

Triệu Tiến cao giọng nói.

- Tên tiểu tử ngươi…

Tên trẻ tuổi trông cửa vừa định mở miệng mắng, lại nghĩ mình vừa rồi gọi là “Trình đại gia", thiếu niên này lại nói là "Đồng Đầu", hơn nữa báo ra danh hiệu của cha mình, gã suy nghĩ cân nhắc, mặt âm trầm không lên tiếng, lại đẩy cửa đi vào.

Không quá lâu, nghe được tiếng vang của bước chân, Trình Đồng Đầu đi nhanh ra ngoài, khác với nịnh nọt Triệu Chấn Đường lần trước, lần này y thật uy phong lẫm liệt, ánh mắt quét đám người phía sau Triệu Tiến. Không cần quay đầu lại, Triệu Tiến chỉ biết năm tên lưu manh kia sợ tới mức lui về phía sau, sau đó Trình Đồng Đầu mới nhìn về hướng Triệu Tiến, trước nhíu mày, sau đó miễn cưỡng cười nói:

- Tiểu thiếu gia, lần này tới là có chuyện gì thế?

Ngôn ngữ tuy rằng khách sáo, nhưng ai cũng đều có thể nhìn ra y không kiên nhẫn. Đây là Trình Đồng Đầu nể mặt Triệu Chấn Đường, mà không phải là nể mặt Triệu Tiến đấy.

Vừa nhìn thấy Trình Đồng Đầu đi ra, các thiếu niên lập tức lo sợ. Trần Thăng nắm chặt côn ngắn trong tay, những người khác cũng có động tác giống như vậy. Vừa rồi khi chờ trước cửa miếu Hắc Hổ Tài Thần, Lưu Dũng đã nói về sự tích của Trình Đồng Đầu, thành nam đó sớm biết vị thổ hào này lợi hại, mà đám thiếu niên này có gia cảnh không tồi, lần này là lần đầu tiên gặp người giang hồ, hoặc hưng phấn hoặc hồi hộp.

- Trình thúc thúc, ta nghĩ cầu xin ngài một việc.

Nghe được hai chữ "Thúc thúc", nụ cười của Trình Đồng Đầu trở nên chân thành. Gã sợ Triệu Tiến không hiểu chuyện, thái độ giống như cha hắn, như vậy y mất thể diện trước mặt thuộc hạ, việc không làm được lại rơi vào thế khó xử.

- Tiểu thiếu gia cậu nói đi, ta xem xem có thể làm được hay không?

Mặc dù như vậy, Trình Đồng Đầu cũng không từ chối.

Triệu Tiến ngoảnh lại nhìn mấy tên lưu manh, quay đầu lại nói:

- Trình thúc thúc, đám người Trần Nhị Cẩu làm chuyện sai lầm, đã bị trừng phạt. Nghe nói Trình thúc thúc muốn đuổi năm người bọn họ đi ra ngoài, ta nghĩ bọn họ năm người đều có người nhà, nếu rời khỏi Từ Châu thì cốt nhục phân ly, như vậy rất bi thảm. Vì thế ta muốn cầu xin Trình thúc thúc để bọn họ ở lại.

Lông mày của Trình Đồng Đầu nhăn lại, muốn xử lý bọn họ là ngươi, cầu ta bỏ qua cho bọn họ cũng là ngươi, thiếu niên làm việc rất tùy ý, hơn nữa đã nói ra trừng phạt lại thu hồi lại, rất mất thể diện. Hơn nữa nếu không ra tay độc ác, Triệu Chấn Đường nếu hỏi tới, thật sự là rất khó trả lời.

Nghĩ đến đây, Trình Đồng Đầu ho khan một cái, muốn cự tuyệt, Triệu Tiến lại mở miệng nói:

- Trình thúc thúc, năm người này lúc trước không biết nặng nhẹ, coi trời bằng vung, hiện tại đã biết sai rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trở nên cẩn thận, hiện tại giữ lại bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ mang ơn, làm việc cũng sẽ chịu khó, như vậy Trình thúc thúc có thể sử dụng được rất tốt, cần gì phải đuổi đi chứ?

Lời này nói ra, Trình Đồng Đầu lập tức động tâm, y là cường hào trong thành, thủ hạ trong tay có thể sử dụng cũng không nhiều, nghe được Triệu Tiến phân tích như vậy, lập tức cảm thấy khả thi.

- Xin Trình thúc thúc yên tâm, những điều ta nói đều là ý tứ của cha ta.

Triệu Tiến lại bổ sung một câu.

Thần sắc giả dối trên mặt Trình Đồng Đầu không thấy, có chút nghi hoặc nhìn Triệu Tiến, nhìn một lúc mới lộ ra tươi cười, cảm thán nói:

- Triệu đại gia sinh một đứa con trai tốt a!

Sau khi nói xong câu này, trên mặt Trình Đồng Đầu khôi phục uy nghiêm, nhìn về phía năm tên lưu manh phía sau Triệu Tiến nói:

- Năm tên các ngươi rất may mắn, tiểu thiếu gia lại cầu xin cho các ngươi, như vậy đều ở lại đi, làm việc chăm chỉ, nếu không ta không tha cho các ngươi!

Nghe nói như thế, năm tên lưu manh đều ngây dại, không chỉ có bọn họ ngây người, ngay cả các thiếu niên vây xem ở phía sau cũng đều ngây người, lúc đầu bọn họ vô cùng lo sợ, còn tưởng rằng việc này không làm được, không nghĩ tới Triệu Tiến thản nhiên, chậm rãi mà nói, nói đến việc thành công, một người uy phong như vậy thế mà đồng ý rồi.

Yên lặng một lát, gần đó có hai người vừa lúc đi tới, vừa thấy tình cảnh này lại cuống quít xoay người, việc này cuối cùng khiến cho năm tên lưu manh kịp phản ứng, bọn họ trực tiếp quỳ trên mặt đất, cuống quít dập đầu nói:

- Đại gia khai ân, đại gia ân đức.

- Cảm tạ ta làm gì, tạ ơn Triệu gia tiểu thiếu gia mới đúng!

Trình Đồng Đầu tức giận nói, năm tên lưu manh kia bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm lại Triệu Tiến cho bọn hắn mấy trăm văn tiền còn có điểm tâm lấp vào dạ dày, hơn nữa vừa rồi cầu xin giúp bọn họ, lập tức có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mang theo khóc nức nở dập đầu bùm bùm, miệng nói liên tục:

- Tạ ơn đại ân của Tiểu thiếu gia.

Triệu Tiến không lo lắng bọn họ, quay đầu lại cười hì hì thở dài nói với Trình Đồng Đầu:

- Đa tạ Trình thúc thúc khoan hồng độ lượng, tiểu chất trước cáo từ.

Trình Đồng Đầu cười nhìn Triệu Tiến, nghe như vậy, hơi trầm ngâm từ trong lòng ngực lấy ra một khối bạc vụn, xoay người đưa cho Triệu Tiến nói:

- Tiểu thiếu gia, cầm lấy mua kẹo ăn.

- Việc ngày hôm nay, Trình thúc thúc đã giúp đại ân, làm sao lại dám khiến ngài thêm tốn kém nữa chứ, tiểu chất cáo từ.

Triệu Tiến không nhận bạc, cười nói cáo từ, xoay người rời khỏi.

Các thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê xoay người đi theo, bọn họ cảm thấy việc vừa rồi rất khó có thể tin, khi nào thì đám người trẻ tuổi như bọn họ có thể kết giao bình đẳng với một người lớn như vậy chứ.

Trình Đồng Đầu đứng ở cửa không hề động đậy, nhìn bóng lưng đi xa của các thiếu niên, miệng hạ giọng nói:

- Không đơn giản, thật không đơn giản!

Nói xong câu này quét mắt sang vài tên lưu manh, lạnh giọng nói:

- Năm người các ngươi trước về nhà đi, giờ này ngày mai đến tìm ta, ta sẽ sắp xếp chút việc cho các ngươi làm.

Trình Đồng Đầu đang vào viện tử của mình, vẻ mặt tên thủ vệ trẻ tuổi kinh ngạc nói

- Mấy người các ngươi rất may mắn đấy, từ trước ngay cả chạy chân cũng không phải, hiện tại lại lẫn vào được.

Thủ hạ dưới tay của người có địa vị trong giang hồ cũng có phân ra cao thấp, năm tên lưu manh Trần Nhị Cẩu căn bản không tính vào, nhiều nhất chỉ là thủ hạ của thủ hạ của Trình Đồng Đầu, là người ngoài, ở bên ngoài giả danh của Trình Đồng Đầu lừa bịp, nhưng lúc này đây cũng là nhân họa được phúc, không ngờ được gia nhập vào.

Năm người Trần Nhị Cẩuđến bây giờ còn không kịp phản ứng, nghe được người trẻ tuổi kia ghen tỵ nói, theo bản năng nhìn về hướng Triệu Tiến rời đi, trong ánh mắt tràn đầy cảm kích.

Trên đoạn đường đi ra phía ngoài này, tất cả mọi người rất yên lặng, đi không bao lâu, nhìn đến phía trước có người quen, cũng là Đổng Băng Phong, gã không thân lắm với đám người ở nơi để hàng hoá, vì thế nên vừa rồi không đi theo tới, chưa từng nghĩ lại gặp được ở nơi này.

Đổng Băng Phong và hai tên thân binh đi theo gã đều cùng ở đây, ngựa buộc ở một bên, nhìn thấy đám người Triệu Tiến chạy tới, Đổng Băng Phong ngừng lại, cố lấy dũng khí mở miệng hỏi:

- Triệu đại ca, các ngươi đi làm gì vậy, cần ta giúp đỡ không?








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch