Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Minh Võ Phu

Chương 80: Thời gian thoi đưa (2). (1)

Chương 80: Thời gian thoi đưa (2). (1)





Nhưng Vương Hữu Sơn cũng có ưu thế của riêng mình, đó chính là trên đường vào kinh đã cứu giúp cả một gia đình nạn dân sắp chết đói, gia đình này cũng muốn vào kinh nương nhờ họ hàng, y thuận tiện đưa gia đình này vào kinh, không ngờ gia đình này lại là thân thích của thái giám Nội quan giám trong cung.

Vốn dĩ kẻ sĩ và hoạn quan phải phân rõ giới hạn, nhưng Vương Hữu Sơn làm việc độ lượng, lại nói lẽ phải, đối đãi với với vị thái giám này không khác gì những người khác, thế nên nhận được nhiều hảo cảm.

Ở Đô Sát viện làm Ngự sử vài năm, lại một cơ hội tuyển quan điều động, vị thái giám nọ quyền thế ngập trời, trực tiếp cho y chọn hai nơi để đi. Nếu muốn thăng chức, thì đi Nam Trực Lệ làm Đốc học Ngự sử, nếu muốn phát tài, thì đi Lưỡng Hoài tuần tra việc bán muối.

Nhưng hai vị trí này lại là thứ các phe phái nhìn chằm chằm đã lâu, vừa nghe lập tức nóng vội, nghe nói có vị quan lớn nhị phẩm nào đó đến nhà thăm hỏi, vừa đe dọa vừa cám dỗ.

Đến cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đến lời đồn, Vương Hữu Sơn vứt bỏ cơ hội, u ba năm trở thành Hồ Quảng Bố chính sứ, từ chức về quê.

Vị thái giám nọ lại làm việc chu toàn, giúp Vương Hữu Sơn đưa ra điều kiện, tiền kính biếu hàng năm của Lưỡng Hoài cho Tuần diêm Ngự sử, trong vòng sáu năm có một thành là của Vương Hữu Sơn, còn vị làm Đốc học Ngự sử kia thì kết bái làm huynh đệ khác họ với Vương Hữu Sơn, phải chịu ơn mà chiếu cố.

Tiền kính biếu hằng năm một thành, đó là mấy vạn lượng bạc, sự quan tâm chiếu cố của Đốc học Ngự sử, đó là ân tình của quan lớn, về tiền về quyền Vương Hữu Sơn đều không thiếu, nở mày nở mặt mà hồi hương.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, việc Vương Hữu Sơn hồi hương vẫn khiến người ta không hiểu cho lắm, vì những vấn đề nan giải đó đều có thể linh động mà giải quyết một cách rất đơn giản, không biết vì sao lại trực tiếp quay về.

Nhưng những điều này lại được giải thích một chuyện, vì sao Vương Triệu Tĩnh lại nắm chắc sẽ trúng cử như vậy, có mối quan hệ như thế, đậu cao cũng là bình thường.

Lúc Vương Triệu Tĩnh mười ba tuổi, thì đã đỗ tú tài, trở thành câu chuyện truyền miệng không lớn cũng không nhỏ ở Từ Châu năm đó, hơn nữa Triệu Tiến nghe nói từ chỗ phụ thân mình rằng, trên dưới nha môn đều rất thán phục tài học của Vương Triệu Tĩnh, cảm thấy cho dù là không ai chiếu cố, dựa vào thực học này cũng vững vàng qua cửa.

Con người này quả thật là có thể xem như văn võ song toàn, tương ứng với việc khoa cử thuận lợi, võ kỹ của Vương Triệu Tĩnh cũng được nâng cao vững vàng. Sư phụ cậu học võ ở kinh sư là cao thủ xuất thân cấm quân Ngự Mã giám, am hiểu kiếm thuật. Vương gia về quê, đã trả giá cao để mang vị sư phụ này theo. Người này bọn Triệu Tiến cũng từng gặp ở bãi chứa hàng, là một người trung niên khí độ trầm ổn.

Từ chỗ Vương Triệu Tĩnh, Triệu Tiến mới biết, hóa ra thời gian vui chơi hằng ngày của mấy tên thiếu niên dùng khí giới này đều không nhiều, đến bãi chứa hàng cũng chỉ là tỉ võ mà thôi, thời gian còn lại đều chăm học khổ luyện. Sau khi biết chuyện này, Triệu Tiến lại càng gia tăng khối lượng tập luyện của mình lên.

Cùng với Triệu Tiến, Trần Thăng trở nên sắc bén trầm tĩnh khác xưa, Vương Triệu Tĩnh lớn lên theo năm tháng, càng thêm hợp với bốn chữ cây ngọc đón gió, càng về sau, lúc mọi người tỷ võ ở bãi chứa hàng, thường có mấy cô nương to gan đứng xa ngắm nhìn, phía sau còn xuất hiện xe ngựa và kiệu, tấm màn được vén lên một chút, là đến xem vị Vương công tử này.

Vì vậy, thành Từ Châu còn có tin đồn, là “Kim Đồng Ngọc Nữ”. “Kim Đồng” là nói Vương Triệu Tĩnh, “Ngọc Nữ” lại là nói Mộc Thục Lan, nhưng mà người hiểu rõ sự việc thì biết chuyện không phải như thế.

Ngoại trừ tỷ võ, Vương Triệu Tĩnh còn bắt đầu mang theo một rương sách, lúc rảnh rỗi thì lấy ra đọc.

Lúc Vương Triệu Tĩnh giải thích những chuyện xưa và đạo lý trong sách cho mấy thiếu niên ở bãi chứa hàng nghe người duy nhất có thể tiếp lời chính là Triệu Tiến, hơn nữa Triệu Tiến còn có thể kể ra những chuyện xưa càng đặc sắc hơn cùng những đạo lý càng sâu xa chuẩn xác hơn. Điều này khiến cho Vương Triệu Tĩnh vừa kinh ngạc, vừa khâm phục.

Trong ấn tượng của Vương Triệu Tĩnh, Triệu Tiến hằng ngày học võ, căn bản không có cơ hội đọc sách biết chữ, nhưng ngẫu nhiên phát hiện, Triệu Tiến dường như có thể đọc hiểu sách trong tay cậu, nhưng giống như không nhận ra toàn bộ mặt chữ.

Nhưng điều này cũng rất phức tạp. Vương Hữu Sơn hàng năm đều phải đi chơi xa mấy lần, Vương Triệu Tĩnh thỉnh thoảng sẽ đi theo, cậu cũng xem như kiến thức rộng rãi, theo lẽ tự nhiên mà nói con người bị giới hạn ở một vùng đất nếu không đọc sách, thì kiến thức sẽ hạn hẹp vô cùng.

Nhưng Triệu Tiến thì lại khác, cậu không biết rõ về lịch sử cho lắm, nhưng cũng biết không ít những mảng kiến thức rời rạc, đối với địa lý hình thế trong thiên hạ, phong mạo đặc sản các nơi thì biết rất rõ, thậm chí man di ở hải ngoại cũng có chút hiểu biết. Phải biết, rất nhiều người đến nay còn không biết Oa quốc, Triều Tiên, còn có người Frank rốt cùng là đến từ nơi nào.

Ngoài những cái này ra, đối với đạo lý tìm hiểu nguồn gốc Triệu Tiến càng tinh thông hơn người khác, một số suy nghĩ then chốt, một số đạo lý của trời đất tự nhiên, đều có thể nói ra rất rõ ràng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch