Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 117: Văn Uyên chân quân tử (2)

Chương 117: Văn Uyên chân quân tử (2)


"Ngồi xuống."



"Lão phu tính tình chính là đáng ghét như vậy, Văn Uyên chở nên trách móc."

"Trung Thừa đây là lời vàng ngọc, thuộc hạ làm sao có thể không biết tốt xấu."

Ngụy tri huyện vội nói.

"Ha ha..."

Chu Tân rốt cục không nhịn được cười nói:

"Văn Uyên, bức “cây thông đón khách Hoàng Sơn” này của ngươi độc đáo vô cùng."

Hóa ra Ngụy tri huyện vẫn luôn đem bức tranh kia, treo trên trung đường Thiêm Áp phòng, Chu Tân vừa bước đến liền thấy, hết cách rồi, bút tự của Vương Hiền kia, thật sự quá ... kinh người. Mà Ngụy tri huyện có thể luôn luôn treo ở đó, thì lại càng thêm kinh người. Cho nên ngay cả loại người nghiêm túc như Chu nghiệt đai, cũng không nhịn được muốn nhiều chuyện một chút:

"Chữ bên trên, là của người nào đề?”

"Là một lại viên của huyện nha tên là Vương Hiền."

Ngụy tri huyện mặt toát mồ hôi nói:

"Chà là xấu xí một chút, nhưng bài thơ này ty chức rất thích, cho nên luôn treo ở đây. Hơn nữa chữ này, có tác dụng nâng cao tinh thần, học trò mỗi khi công văn mệt nhọc, buồn ngủ không ngớt, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, sẽ lập tức tỉnh táo."

"Bám chặt núi xanh chẳng buông ra, gốc mọc vững bền nơi vách xa. Va đập ngàn muôn vẫn cứng chắc, bốn bề gió cuộn mặc thổi qua."

Chu Tân chậm rãi đọc lại một lần, không khỏi khen:

"Hay cho bốn bề gió cuộn mặc thổi qua, không ngờ rằng huyện nha Phú Dương thực sự là Tàng Long Ngọa Hổ!".

"Vâng..."

Ngụy tri huyện vốn dĩ không có ý định nói với Chu nghiệt đai, sau lmg mình có cao nhân giúp đỡ. Nhưng nhân cách cao thượng có thể cuốn hút người, Ngụy tri huyện cảm thấy nếu như mình không thành thực với Chu Tân, quả thực không xem là người. Vì vậy hắn thẳng thắng

bầm báo nói:

"Người này quả thực là vật phi phàm, lần này hạ quan chính là, mưu tính toàn bộ nhờ vào hắn!"

"ồ?"

Chu Tân khá là bất ngờ, chợt tán thưởng cười nói:

"Văn Uyên chân quân tử nha!"

"Không dám nhận."

Ngụy tri huyện nói ra xong, tâm tình cũng nhẹ nhõm nói:

"Chẳng qua là gần đèn thì rạng.".

"Ha ha ha ha..."

Chu Tân xưa nay không thích nịnh nọt, nhưng được khen ngợi vẫn thích thú cười lớn nói:

"Xem ra ta lo lắng vô ích, chi bằng công phu nịnh nọt này, ngươi cũng có thể thành thạo điều luyện ở quan trường."

"Thuộc hạ chưa bao giờ nói lời trái lương tâm."

Ngụy tri huyện nghiêm mặt nói.

"Vậy thì đa tạ ngươi khen ngợi."

Chu Tân thu lại nụ cười nói:

"Bản quan có thể gặp Vương Hiền kia không?"





"Hắn ở ngay ngoài cửa.”

Ngụy tri huyện nhanh chóng đi ra ngoài, đối với Vương Hiền đứng hầu ở bên ngoài nói:

"Nghiệt đài muốn gặp ngươi."

"Hả..."

Tư Mã Cầu thất thanh cả kinh nói: "Không thể nào!"

Đối với loại sự gia nhỏ bé như hắn mà nói, Ánh Sát Sử đó là tồn tại xa không thể với tới, không khỏi các loại hâm mộ ghen ghét đố kị.

Nhưng Vương Hiền lại rất ung dung, đời sau mình ngay cả chủ tịch quốc gia đều gặp mặt mỗi ngày, đương nhiên là trên ti vi, đối với tiếp kiến một người cán bộ cấp tỉnh, đương nhiên sẽ không kinh sợ.

Thấy bộ dạng bình thản tự tại của hắn, Ngụy tri huyện trong lòng không khỏi thăm khen, quả nhiên không phải vật phàm, nhưng vẫn là muốn dặn dò vài câu, để tránh hắn thất lễ trước mặt Nghiệt đài.

Đi vào Thiêm Áp phòng, sau khi đại lễ tham bái, Chu Tân bảo Vương Hiền ngồi xuống, Ngụy tri huyện muốn cáo lui, lại bị Chu Tân gọi lại nói:

"Văn Uyên cùng nhau xem xét cặn kề."

"Dạ"

Ngụy tri huyện đáp một tiếng, lần nữa ngồi xuống.

Trong Thiêm Áp phòng, Chu Tân nhìn Vương Hiền, thấy hắn thật ra vẫn là một thiếu niên, bộ dạng thanh tú hai mặt trắng đen rõ ràng, sáng đến khiến người, vừa nhìn là một tiểu tử rất thông minh.

Chẳng qua với một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, có thể làm ra một bài thơ tang thương thế kia, nghĩ ra kế sách đa mưu túc trí như vậy, Chu nghiệt đài vẫn là khó lòng tin nổi.

Nhưng ở trước mặt Ngụy tri huyện, hắn cũng không nên hỏi dò thật giả, đó chẳng phải thành không tin Ngụy Nguyên? Huống hồ thật thì như thế nào, giả thì như thế nào. Hắn chỉ là muốn tìm người hỏi kế mà thôi. Đơn giản chỉ là hỏi, đối phương đáp không ra thì thôi, nhưng chỉ cần hỏi, ắt sẽ có một con đường khác có thể đi, vì vậy hắn mở miệng nói:

"Tiểu hữu, lão phu có một vấn đề khó khăn, nghe Ngụy tri huyện nói, người rất có trí tuệ cho nên mạo muội hỏi, mong rằng vui lòng giai đáp."

Vương Hiền mồ hôi tuôn trào, ta từ khi nào trở thành trăm sự thông? Vội vàng đáp:

"Tiểu nhân ngu dốt, sợ không thể khiến cho lão đại nhân thoả mãn."

"Ngươi tạm thời nghe đây."

Chu Tấn vẻ mặt hết sức ôn hoà, trên thực tế vẫn là sắc mặt lạnh lẽo nói:

"Bây giờ có một việc kiện cáo, khiến bổn quan thật là khó quyết. Người biết, triều đại tự động Khai Tung pháp đến nay, cho phép thương nhân vận lương đến phương Bắc, lại quay về Diêm Khóa Tư đổi lấy

muối dẫn, sau đó có thể tự do tiêu thụ muối ăn"

"Vâng."

Vương Hiền hôm nay là quan lại Hộ phòng, những chuyện này dĩ nhiên biết rõ.

"Thế nhưng dưới pháp lệnh của triều đình, các tỉnh lại có quy củ địa phương. Chẳng hạn như Chiết Giang chúng ta, bởi vì Chiết Đông sản xuất muối, Chiết Tây không sản xuất muối, nhưng hai nơi này đều vận chuyển muối cho nên bởi vì muốn duy trì nguồn lợi khổng lồ, không cho phép muối của Chiết Đông tiêu thụ xuống Chiết Tây."

Chu Tân chậm rãi nói:



"Nhưng xu thế thương nhân, bọn họ tốn bao vất vả, mới lấy được muối dẫn, tất nhiên không cam tâm chỉ tiêu thụ ở Chiết Đông, cho nên thường xuyên xảy ra chuyện vượt biên vận chuyển buôn bán. Đối với chuyện này, trong phú huyện từ trước đến nay mắt nhắm mắt mở, nhưng nha môn Diêm Tư lại ra sức bắt bớ diện thương vượt biên, tóm đến đưa Án Sát Sứ Tư, yêu cầu xử theo tội buôn bán muối lậu."




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch