Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Đại Quan Nhân

Chương 124: Hà cớ gì phải đến (1)

Chương 124: Hà cớ gì phải đến (1)


“Ha ha, đây đương nhiên là có thủ đoạn lừa bịp."

Ngô Vi bây giờ tự cho mình là tâm phúc của Vương Hiền, tất nhiên hỏi gì nói nấy.



"Kho Thường Bình chỉ dùng để trừ lương thực đề phòng mất mùa, theo như quy chế, không gặp thiên tai thì không cho phép mở kho để xuất lương thực."

“Nhưng lương thực cất chứa lâu đều sẽ bị ẩm mốc hư mất, nha môn hàng năm đều phải bán một đống nấm mốc meo, sau đó lại mua một đống lương thực mới khác, đây là quy chế"

Ngô Vi nói tiếp:

“Nhưng bao nhiêu lương thực bị hư mốc, cần phải mua bao nhiêu, bán bao nhiêu, đây đều cần đại nhân sau khi thăm dò thực địa xong, cân đo đong đếm rồi báo lên trên, đợi bên trên phê xong mới có thể tìm thương nhân để mà bán hoặc mua lương thực."



Vương Hiền đã hiểu rõ, nơi này quả thật thủ đoạn lừa trên gạt dưới không ít, tỷ như đem lương thực tốt gia làm lương thực hư mốc bản tống bản thảo, lại đem hàng kém chất lượng giá làm lương thực tốt mua vào, trong lúc bản ra mua vào như thế, cơ hội kiếm lời nhiều biết bao nhiêu chứ! Hơn nữa việc gà mẹ biển thành vịt con này, trên sổ sách cũng không có gì không hợp lý, thế nên càng không có nguy hiểm gì quá lớn.

“Năm trước vào khoảng thời gian này, mấy nhà lương thương trong huyện đều tranh nhau dùng tiền củng lễ lên Lý tư hộ, hơn nữa đợi đến khi xong chuyện lại còn có thể ăn thêm một số tiền hoa hồng đáng kể, lại còn không cần phải phân chia cho người phía dưới."

Ngô Vi nói:

“Mấu chốt là an toàn, đại nhân nếu như muốn nắm chắc được trong tay, thì cũng không cần ngại rập theo khuôn cũ."

Hiển nhiên là nghe được chuyện Vương Hiền mượn tiền khắp nơi, cho nên Ngô Vi mới có lời này.

"Ha ha..."

Vương Hiền có chút rung động, nhưng tinh tế nghĩ lại rồi lại cả kinh nói:

“Vạn nhất nếu như có lệnh mở kho phóng lương thì làm sao?"

“Không nói đến Phú Dương chúng ta mưa thuận gió hoà, mấy năm rồi không có thiện tại không có tai nạn."

Ngô Vi cười nói:

“Cho dù thật sự muốn mở kho thì lương thực tốt so với lương thực thứ phẩm có gì khác nhau sao? Đơn giản chỉ là có nhiều hay ít trâu hơn

một chút mà thôi..."

Hắn đang nói lại thấy Vương Hiền sầm mặt, không thể làm gì khác hơn là vội vàng dừng lại. Chỉ thấy ánh mắt Vương Hiền lạnh như băng quét qua hắn nói:

“Ở đâu lại có việc vì muốn kiếm tiền lại tham lam lấy lương thực cứu mạng của lão bách tính? Không sợ gặp báo ứng sao?"

"Ta chỉ là nói như thế mà thôi, để đại nhân biết rõ một vài việc gian dối ở đây."

Ngô Vi thấy vuốt mông ngựa lại chụp phải vó ngựa, vội vã sửa lời nói:

“Đại nhân không làm theo đương nhiên là tốt nhất." “Hừ..."

Vương Hiền lúc này mới hòa hoàn hạ giọng nói:

“Tiền mặc dù là thứ tốt, nhưng vì tiền mà làm mê muội lương tâm, rớt đầu, thật sự không đáng giá. Ta và người giờ đây thành thật với nhau, ta nói được tuyệt không phải là lời nói dối, ngươi sau này nhớ lấy đừng để cho ta phải bắt người không cần để cho ta bị người hâm hại."

"Dạ"

Ngô Vi nghiệm mặt nói, thật ra thì đã biết trước vị cấp trên này đã thay đổi, được người người tôn kính. Hắn tuy rằng bị giáo huấn nhưng thiện cảm với Vương Hiền lại tăng thêm vài phân.

"Có lời người vừa nói, ta cảm thấy cần thiết phải đi xem thử kho Thường Bình."

Vương Hiền khẽ cau mày nói:





“Đừng để đến lúc đó đời trước gây nghiệp đời sau báo ứng, vậy thì quá uất ức rồi."

“Được, ta đây liền đi an bài."

Ngô Vi từ trong tay áo lấy ra một mảnh giấy, đó là lịch làm việc của Vương Hiền, nhìn một chút nói:

“Ngày mai giờ Thân không có việc gì có thể đi đến xem."

“Không cần thông báo cho kho Thường Bình, trực tiếp đi qua là

được."

Vương Hiền gật gật đầu nói:

"Mang nhiều người một chút, ta muốn kiểm kê." “Được, bây giờ sau giờ Mùi phần lớn mọi người đều rảnh rỗi."

Ngô Vi nói:

“Buổi trưa ngày mai ta sẽ nói một tiếng."

Làm công cho nhà nước cũng không cần phải liều mạng như vậy, Vương Hiền cũng chỉ yêu cầu thuộc hạ hoàn thành hết công việc của mình, rất ít sại việc lặt vặt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn nhận chức đến nay.

"Ừm"

Vương Hiền gật gật đầu,

Qua giờ Mùi, Vương Hiền liền rời khỏi nha môn, bên cạnh còn có ba người Suất Huy, Tần Thủ, Lưu Nhị Hắc đi theo.

Lẽ ra bên cạnh Lai Viên thì không có tùy tùng, chỉ có quan viên mới xứng có người hầu cận, nhưng quy củ đều là vật chất chỉ có người mới sống, hơn nữa hộ phòng trên dưới gần một trăm miệng ăn, luôn có mấy tên bạch dịch, đi theo lão đại làm tùy tùng, lại còn không cần phải do mình trả tiền công, so với làm quan vẫn an nhàn hơn nhiều.

Đi ngang qua chợ, Vương Hiền bào Suất Huy đi mua con gà quay, lạp xưởng, cá tươi, lại mua thêm ba cân rượu Hoa Điêu, đương nhiên là trả tiền. Với thân phận hiện giờ của hắn, lại lấy không của người ta, chẳng phải sẽ bị cười đến rụng răng à?

Trên đường gặp được láng giềng quen biết, cả đám đều cười tươi, chẳng qua là trong nụ cười của hôm nay dường như nhiều hơn một chút khiêm tốn

“Quan nhân đã lâu không gặp."

“Lúc này trong nha môn bận quá."

Vương Hiền mỉm cười đáp.

“Nghe nói quan nhân lên làm từ hộ lão gia?"

“Nào có".

Vương Hiền lắc đầu phủ nhận nói: “Ta mới lên làm điển lại được mấy ngày thôi."

“Nói cũng đúng."

Tiểu dân thô kệch, giấu không được lời nói trong lòng:

“Nghe nói trong nha môn có lão thư biện làm ròng rã vài chục năm, quan nhân mới tiến vào nha môn mấy ngày, có thể lên làm lệnh sử cũng đã rất giỏi rồi, làm sao có thể lại lên làm tư hộ nhi?"

“Hừ hừ"

Tần Thủ nghe thấy cười lạnh nói:

“Ngươi thì biết cái gì, đại nhấn nhà ta hiện giờ đã nắm quyền trong hộ phòng, qua mấy ngày liền sẽ thăng lên làm tư lại."

"A!"

Nhất thời đẩy đường toàn thanh âm hít một hơi lãnh khi, bọn láng giềng khó có thể tin nhìn qua Vương Hiền, trong lòng tự nhủ thật sự là đã gặp quỷ, chẳng lẽ Virưng Nhị trong lúc hôn mê đã được hổ tiên bản vào trên người? Hoặc là đã ăn phải tiến đan thần dược gì sao, dù sao so với trước kia đúng là hoàn toàn bất đồng.

Suất Huy cùng với Nhị Hắc Imua đồ về xong, Vương Hiền chào một tiếng với láng giềng liền đi về nhà.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch